Teya Salat
SanTruyen.Xtgem.Com
HOMETruyện TeenTiểu ThuyếtNgôn Tình
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại SanTruyen.Xtgem.Com hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé..!!!
Chương 9

Đây là một cuộc hưởng thụ tuyệt đối của giác quan và tinh thần, một bữa tiệc đầy kích tình và nghệ thuật.

Tất cả mọi người trong Night Club đều vỗ tay thét chói tai vì hành động của Thẩm Kiều và lần đầu tiên được thưởng thức Nữ Hoàng biểu diễn điệu nhảy khêu gợi chân thật.

Cô cứ giạng chân ở bên hông Trình Dịch Dương như vậy, coi hắn như một ống tuýp, phần trên phập phồng, lắc lư, mỗi một lần hô hấp, cũng mang theo ý vị nhớp nhúa, từng ánh mắt, đều thấy được trêu đùa vô hạn. Ngón tay mềm mại từ từ vuốt ve qua gương mặt của hắn, lướt qua lồng ngực rắn chắc.

Cô dùng thân thể tuyệt vời của mình trực tiếp nhiệt tình dụ hoặc chồng mình.

Đây là một khúc nhạc Latin, tán tỉnh câu dẫn, cô gái khẽ vuốt ve trên người, mỗi phút đều khiêu chiến nhẫn nại của hắn đến cực hạn. Cô đứng dậy xoay tròn, lại quấn quýt với hắn như rắn tựa như hắn chính là tình nhân bí mật của cô, giữa không gian mịt mờ này thật muốn chọc hắn nổi điên. Dưới làn váy ngắn ngủi, bắp đùi trắng như tuyết thỉnh thoảng lộ ra theo động tác kịch liệt của cô, làm cho người ta muốn thò bàn tay vào mà hung hăng vuốt ve lấy.

Tròng mắt Trình Dịch Dương trở nên thâm sâu hơn, dính chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô gái này, đáng chết thiếu bị dạy dỗ.

Thật sự vẫn bình thản à! Thẩm Kiều lả lơ cười một tiếng, gương mặt vươn về phía trước, lướt nhẹ bên môi hắn, đầu lưỡi phấn hồng vươn ra khẽ mút từng ngón tay mình, mắt nheo nheo tà tà thoáng nhìn hắn. Eo của cô cọ nhẹ quần hắn theo điệu nhạc sôi động, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô cảm thấy cái vật kia bị thức tỉnh. Ánh mắt của hắn nóng bỏng, trong con ngươi có hai luồng lửa mạnh hừng hực đang bùng cháy.

E hèm, động tình rồi sao? Mắt cô sáng lên, sau cùng cọ mạnh một cái, nhấc eo chuẩn bị đi, một đôi tay chợt giữ chặt cái eo như liễu của cô, khiến cô dừng lại: "Muốn đi mà được à?" Cô cười muốn tránh ra, đáng tiếc người đàn ông này sao có thể đồng ý được.

"Tiểu yêu tinh, hôm nay em đừng mong sẽ được tốt đẹp."

"Vậy sao?" Giọng kéo dài, mang theo kiêu khích nồng đậm, "Anh có thể làm gì?" Ánh mắt ám muội cúi xuống nhìn hắn, chỉ cần cô đứng lên toàn bộ tình trạng hiện giờ của hắn sẽ bị bại lộ trước mặt mọi người, người nghiêm túc như hắn sao có thể chịu được?

Xem ra, hắn đối với cô thật tốt quá!

"Thử một chút xem sao." Hắn một tay bế cô lên.

"A!" Thình lình bị hắn ôm cao, Thẩm Kiều sợ đến nỗi vội ôm cổ hắn.

Trình Dịch Dương ôm cô như một chiến binh thắng lợi bắt lấy nữ đầy tớ xinh đẹp phách lối ra ngoài. Giống như có một tảng đá lớn đổ xuống dòng nước, mọi người rối rít nhường cho hắn một lối đi. Tất cả đều bị điện lực của hai người họ bắn cho mặt đỏ tim đập. Thật là, nói chung tất cả đều là tay chơi, dạng gì chả thấy qua, nhưng mãnh liệt mập mờ phát ra giữa hai người họ, dù không đến mức quá bổ mắt nhưng nhìn vẫn không thể thở nổi.

Đỗ Thanh Dương không khỏi nhìn bóng lưng Trình Dịch Dương giơ ngón cái lên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thẩm Kiều đã gặp khắc tinh rồi.

Bọn họ chưa kịp lên xe đã kịch liệt quấn lấy rồi.

"Thật là, đủ rồi." Ở khe hở giữa nụ hôn nóng bỏng, hắn lẩm bẩm nói nhỏ. Cuộc sống kiềm chế đã trở thành thói quen, không ngờ đến một ngày mình sẽ mất khống chế ở giữa đông người như vậy, chỉ sợ sau này đến night tra án là khó rồi.

Đây đều là cô gái này làm hại, một tay đẩy cô tựa vào trên tường bên cạnh, bàn tay khác thò vào trong y phục bó sát người, nặng nề vuốt ve cặp vú đầy đặn, thật muốn ôm vào trong ngực hắn, để cô không thể đi đâu, không thể để cho người đàn ông khác thưởng thức đường cong lung linh của cô.

Thẩm Kiều cũng rên rỉ qua khe hở của đôi môi, vừa mới nhảy nhiệt tình và đồng thời câu dẫn hắn khiến cô cũng bị ảnh hưởng, ngón tay cuồng loạn cào cúc áo của hắn, càng gấp càng loạn, nóng lòng muốn dứt khoát xé ra, nhưng thật tiếc, hơi sức không đủ khiến cho cô tức giận nóng nảy cắn môi.

"Được rồi, được rồi." Cô gái nhỏ này sao gấp đến như vậy, hắn thấp giọng trấn an, hít sâu kéo đôi môi dính chặt ra, nhìn đôi môi ướt át sáng bóng bị hôn đến sưng đỏ khiến hắn khô cả cổ họng.

"Chúng ta về nhà được không?" Mặc dù hắn cũng không dám bảo đảm, bộ dáng này lái xe có thể xảy ra tai nạn hay không, hay bọn họ có thể nhịn đến lúc đó không?

Quả nhiên! Nữ Vương không thuận theo dậm chân, "Không cần!" Ngón tay nhỏ nghịch ngợm chạy xuống giữa hai chân hắn, vuốt cái vật thô to: "Anh nhịn được?"

"Đáng chết!" Cử động lần này không thể nghi ngờ nữa, đã đổ thêm dầu vào lửa.

Trình Dịch Dương nửa ôm nửa kéo cô vào góc tối, hắn nhạy cảm trời sinh cộng thêm nhiều năm làm việc, nơi xa lạ hắn cũng có thể tìm thấy nơi né được camera theo dõi, tìm ra nơi ẩn núp tốt nhất.

Bọn họ chợt tiến về phía sau cây cột cuối cùng, phía trước là một chiếc xe lớn, phía sau là vách tường dày. Đây là góc bãi đỗ xe, sẽ không ai tới nơi này trừ chủ nhân của chiếc xe. Mà chiếc xe Hummer màu đen Thẩm Kiều quá quen thuộc, chủ nhân của nó chính là người đàn ông này.

Không kịp nghĩ nhiều, liền bị Trình Dịch Dương đặt tại sườn xe tiếp tục mãnh liệt. Nước miếng trao đổi điên cuồng, không còn kịp nuốt mà để mặc nó chảy xuống, âm thanh hai cặp môi quấn quýt cứ thế phát ra, không thể tách rời.

"Ưm..." Cô nhận nụ hôn gió táp mưa rào từ hắn, bàn tay nhỏ bé trượt đến hông hắn, kéo khóa quần tây xuống, lấy cái vật đó ra.

Ưỡn lưng lên, nhiệt tình quấn lấy hắn.

"Không nên gấp được không?" Hắn sờ đến đóa hoa bí mật của cô, thấy dấu vết động tình nhưng vẫn chưa đủ. Của cô rất nhỏ, ướt át chưa đủ, cô quá yếu ớt, hắn lại quá lớn. Cô gái này nhiệt tình quá đáng nhưng hoa huyệt quá mức chặt khít, mỗi lần hắn đều phải dụ dỗ cô hết mức mới có thể làm. Lần trước hắn thô bạo làm cô bị thương khiến hắn đau lòng đến tận bây giờ, "Chúng ta vào trong xe, có được không?" Như vậy có lẽ từ từ được.

"Em không muốn." Cô muốn hắn lần đầu tiên phải triệt để mất đi khống chế. Mắt chuyển dời đi, đẩy hắn ra, xoay người sang chỗ khác, xốc váy mình lên, kéo quần lót mỏng manh xuống, chiếc mông tròn ngọt ngào nhếch lên trên câu dẫn hắn, yêu mị nhẹ nhàng lay động: "Đi vào có được không?"

Trời ạ! Cô gái này, đáng đánh một ngàn lần, một vạn lần vào mông, dám, dám lớn mật cuồng phóng đến mức này! Thật là cần dạy dỗ.

Hắn nhắm mắt, rồi mở ra đôi mắt sáng, tiến lại đè lên lưng cô, khiến cái mông tròn của cô thêm vểnh hơn giống như hình trái tim hoàn mỹ, một tay cầm chính dục vọng chực bùng phát của mình chống đỡ ở nơi miệng nhỏ mềm mại ướt át, không do dự đâm vào.

Vừa tiến vào trong cơ thể xinh đẹp, hắn kêu rên lên, hưởng thụ khoái cảm bị cô bao vây thật chặt mấy giây, sau đó hung mãnh chuyển động.

"A!" cảm giác phong phú thật là quá đẹp, mặc dù cô còn chưa đủ ướt át, hắn tiến vào mang đến cảm giác đau mãnh liệt, nhưng cũng kèm theo khoái cảm bén nhọn, tiếng rên rỉ của cô còn chưa kịp xong, đã bị hắn hung hăng chặn lại.

Thứ dưới thân thể của hắn kịch liệt đứng thẳng, nếu cô muốn có được tình yêu mãnh liệt và kích thích một lần, vậy hắn sẽ cho cô, chỉ cần cô chịu được.

Tư thế vào từ phía sau khiến cô thêm hẹp và càng thêm nhạy cảm, cái tên nam nhân đáng ghét này quyết tâm dạy dỗ cô bằng được, mỗi lần ra vào đều chĩa vào mảng thịt non mẫn cảm nhất, liều mạng, hung hăng cọ xát lấy khiến cho cô nhức mỏi không dứt.

"Ô..." Loại cảm giác này quá mức kích thích, cô không ngừng nằm sấp xuống, muốn thoát đi loại cảm giác đau đến cực hạn này. Nhưng hắn không cho phép, nắm chặt cô, không để cho cô né ra, tiếp tục ra vào.

"..." Móng tay trong suốt đâm thật sâu vào lòng bàn tay trắng noãn, cảm giác thoải mái lẫn đau đớn mãnh liệt đan xen, muốn rên rỉ lại bị tên đàn ông này chặn miệng, ở phía dưới cảm thấy bị khích thích gấp bội.

Cô vô dụng không nhịn được, mới hơn 10′ đã liên tiếp lên cao triều hai lần, thân thể không ngừng co rút, hạ thể nhỏ nước xuống, lưu lại một bãi ấn ký trên thân xe trên mặt đất.

Trình Dịch Dương quay cô lại, để trên vách tường lần nữa, để hai chân cô kẹp lấy ngươi hắn, đi vào lần nữa.

"A!" Lần này quá nặng, quá trực tiếp, cao triều đánh thẳng vào giống như một tia sét.

Hai chân hung hăng kẹp lại hông bền chắc của hắn, cắn chặt môi, ngón tay nhéo chặt tấm lưng dày, dùng sức đến ngón tay cũng trắng bệch rồi.

Trình Dịch Dương không đợi cô khôi phục như cũ, đè lại bắp đùi thon, quắp một chân cô lên, đi vào.

"Đừng... Đừng... Làm ơn..." Cao triều liên miên không dứt như vậy, khiến cho thể lực bị tiêu hao, rốt cuộc không chịu nổi rồi.

Cô đáng thương cầu xin tha thứ, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt, thanh âm mang theo than khóc nồng đậm.

"Nhận thua, hửm?" Hắn nặng nề thở gấp bên tai cô, động tác phía dưới vẫn không chậm lại, từng cái từng cái mạnh mẽ.

"Em thua, a... Dừng... Dừng một chút..." Bị hắn làm cho hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cô thật rất lo lắng mình sẽ bất tỉnh trên người hắn.

"Cầu xin chân thành!"

Cắn môi, không cam lòng, nhưng quá khó chịu rồi, muốn không thuần phục cũng không được, "Dịch Dương..." Thanh âm mang theo yêu kiều ngọt ngào, "Chồng à, anh yêu, làm ơn, xin dừng lại... A!" Cô hét lên một tiếng, không thuận theo đấm bờ vai của hắn, "Em van anh, anh... anh lại dám..." Chọc vào chỗ mẫn cảm nhất, làm sao cô chịu được?

"Muốn cho anh ra ngoài?" Hắn cười, đường cong trên khuôn mặt cứng rắn trở nên nhu hòa, trẻ hơn và có sức hút, "Làm như thế nào, em biết, đúng không?"

Vô lực...

Cô không thể làm gì khác hơn là gắng sức ôm hắn, liều mạng vặn xoắn cái mông nhỏ, rốt cục qua thời gian dài hắn mới gia tăng tốc độ trong cơ thể cô, mở ra hợp lại, điên cuồng đâm vào, đến cuối cùng muốn rút ra ngoài.

"Không cần!" Cô ôm lấy mông hắn, không muốn hắn đi ra ngoài.

"Đáng chết, đây là kỳ nguy hiểm!" Hắn vô cùng quen thuộc kỳ sinh lý của cô nên biết hôm nay không thể!

Cô hất cằm lên dùng sức hôn hắn, "Quan tâm khỉ gió." Cô không muốn hắn rời cơ thể mình, để ý gì đến kỳ nguy hiểm hay không phải kỳ nguy hiểm.

Hắn nhận thua! Gầm nhẹ, phun ra ở trong cơ thể cô.

Cô nặng nề thở hổn hển, bên đùi đau nhức hàng loạt, mặt chôn ở bờ vai của hắn, hai người cùng đắm chìm ở dư âm cao triều.

Một hồi lâu, cô buồn buồn cắn vào bắp thịt hắn một cái, "Trình Dịch Dương, anh thật ác, chân của người ta bị chuột rút rồi!"


Chương 9.2

Tình cảm như mật ngọt, câu này thì ra là thật, Thẩm Kiều khởi động xe của mình, tâm tình vui vẻ vô cùng. Tình cảm giữa cô và Trình Dịch Dương càng ngày càng tốt, nhớ đến một câu thêm dầu vào mật, vào lúc này quả là xác đáng, mỗi phút bọn họ ở chung cô đều thỏa mãn muốn bật cười, ngay cả mẹ cũng nói, cô ngày ngày vui vẻ giống như nhặt được bảo vật, miệng đến giờ cũng không khép lại. Nhặt được bảo vật có gì vui vẻ, hạnh phúc của cô mới là số một, tất cả là do có Trình Dịch Dương làm bạn.

Cô chưa từng nghĩ tới cuộc sống hôn nhân giữa bọn họ, sẽ sung sướng như vậy, được một người đàn ông, cưng chiều, thương yêu như vậy, cô thật hưởng thụ, thật không hề giống những cuộc tình đã trải qua.

Cảm giác Trình Dịch Dương mang cho cô thật không giống những cuộc tình trước kia. Cô không biết đây có phải là tình yêu hay không, cô chỉ biết không thể rời bỏ hắn, mỗi khi nghĩ đến sẽ tách ra khỏi hắn cô liền có cảm giác không sống nổi. Lệ thuộc vào một người đàn ông như vậy đối với cuộc đời Thẩm Kiều là điều hoàn toàn mới lạ. Có lẽ, yêu hay không yêu không quan trọng nữa, cô chỉ cần biết Trình Dịch Dương vô cùng quan trọng đối với sinh mệnh cô, vậy là đủ rồi.

Xe đang hối hả chạy bỗng nhiên chiếc xe Porche lao ra chặn lại trước mặt, người trên xe thể thao xuống xe khiến cô có vài phần giật mình trợn tròn hai mắt.

Tách ra chưa tới một năm, thế nhưng cô đã cảm thấy xa lạ với dung mạo của hắn, giống như người đi tới không phải là bạn trai cũ của cô mà là một người cô không quen biết.

Kling đi tới bên cửa xe cô, nhẹ nhàng gõ một cái, cô rất không tình nguyện hạ cửa kính xuống, dù sao bon họ chia tay cũng không phải vì lý do tốt đẹp gì, ngay lập tức cô nghĩ tới tốt nhất cả đời này đừng gặp người này. Cô hận nhất là bị người ta lừa gạt tình cảm, nhưng khi bị hắn lừa gạt lại không phải rất đau.

"Kiều, đã lâu không gặp." Kling vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy, mái tóc vàng cắt đúng mốt, tròng mắt lam nhạt, quần áo cao cấp trên người khiến hắn càng anh tuấn.

"Ừ." Cô nhàn nhạt gật đầu, đối với hắn, cô đã không có cảm giác mãnh liệt. Tình cảm của cô thật cực đoan, yêu chính là yêu, hận chính là hận, mãi cho đến hôm nay nhìn đến hắn lần nữa, cô mới phát hiện, thì ra trong lúc vô tình, cảm giác đối với Kling đã mất đi. Xem ra, thời gian thật là một phương thuốc tốt, vào giờ phút này,thế nhưng cô lại vô cùng nhớ đến ông chồng với cái đầu tóc ngắn, khuôn mặt nghiêm túc của mình.

Kling cúi đầu xuống, trong đôi mắt xanh là tương tư mênh mông, "Kiều, một năm qua này, anh thật sự vô cùng nhớ em."

Cô nhếch môi châm chọc: "Chúng ta chia tay, Kling."

"Kiều, đó là hiểu lầm, anh có thể..."

Cô giơ tay lên ngăn lời của hắn, "Kling, đàn ông phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, cơ hội chỉ có một lần, tôi sẽ không cho lần thứ hai, anh nên biết tôi hận nhất người khác gạt tôi, điểm này không thể tha thứ."

"Anh bị hãm hại đấy!" Kling gầm nhẹ.

"Hãm hại?"

"Đúng!" Hắn căm hận nói.

Cô cười một tiếng, mang theo vài phần thoải mái, "Hãm hại hay không đã không quan trọng, Kling, giữa chúng ta đã không thể, có nhớ không, tôi kết hôn, chuyện của anh với tôi đã không còn liên quan."

"Nếu như có liên quan?"

"Có ý tứ gì?"

"Em biết tại sao không?" Kling cười cười, nhưng là nụ cười lại không nhiễm lên tròng mắt, "Đi theo anh, em rất nhanh có thể biết nguyên nhân." Xoay người, hắn quay về xe hắn.

Khi hắn khởi động xe, Thẩm Kiều vẫn còn do dự có nên tin lời hắn nói hay không.

"Kiều, tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em, nhất là chuyện này quan hệ với em rất lớn." Kling mở miệng bảo đảm.

Được rồi, mặc dù Kling đã từng lừa gạt cô ở phương diện tình cảm, nhưng bản tính của hắn thiện lương, ít nhất tuyệt sẽ không tổn thương cô, như vậy tạm thời tin tưởng hắn một lần. Thẩm Kiều lái xe đi theo hắn.

Thẩm Kiều không thể tin vào mắt mình, trước một khắc cô đang cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian vì có một ông chồng săn sóc, nhưng bây giờ cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Nhìn Trình Dịch Dương cùng nữ sinh cách đó không xa, mắt của cô càng đỏ hoe.

Thật ra thì giữa bọn họ cũng không có hành động vượt khuôn phép, bọn họ chỉ là từ siêu thị đi ra, trong tay Trình Dịch Dương cầm một túi giấy, nhưng trên túi đó có in nhãn hiệu phái nữ mà không phải đồ cô dùng, cái nhãn hiệu quần áo này cho tới bây giờ cô đều không thích, người tỉ mỉ như Trình Dịch Dương chẳng lẽ không biết điều đó, cho nên quần áo đã mua tuyệt đối không dành cho cô.

Tay của cô bé nhẹ nhàng khoác vào cánh tay hắn, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. Gương mặt thanh thuần vô tội ngọt ngào động lòng người, thật là vô tội làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi!

Tại sao, đến tột cùng là tại sao? Thẩm Kiều cô kiếp trước rốt cuộc là đã làm sai điều gì? Mà cô bé này lại muốn tới tổn thương cô? một lần nữa Lần trước là Kling còn chưa tính, lần này lại là Trình Dịch Dương, tại sao lại là hắn? Tại sao ngay cả hắn đều muốn phản bội cô?

Cưng chiều, thương yêu, chẳng lẽ là giả? Đàn ông có phải trời sinh luôn ôm một người còn mắt thì nhìn người khác? Cô cho là mình đã tìm được một người đàn ông tốt nhưng hóa ra đây cũng là giả. Nếu như ngay cả người đàn ông như Trình Dịch Dương cũng sẽ thay lòng, như vậy trên đời này, còn có người đàn ông nào là có thể tin tưởng, có thể dựa vào?

"Em xem, sự thật ở trước mắt." Kling bên cạnh nói thật nhỏ: "Tất cả chuyện trước kia do bọn họ bày ra. Kiều em phải tin tưởng anh, ngày đó anh thật bận đi Đài Bắc làm việc, nhưng khi trở về liền gặp cô ta. Cô ta vô cùng chủ động bắt chuyện với anh, anh vốn là người nhiệt tình nên không thể chống lại sự dụ dỗ, rồi cô ta rủ anh đi khách sạn, nhưng anh thề là không có chuyện gì xảy ra cả, trừ nụ hôn kia là do cô ta chủ động hôn anh, anh chỉ có không cự tuyệt mà thôi."

Thẩm Kiều ngây ngốc nhìn đôi nam nữ đang nói chuyện phiếm ở cách đó không xa, biểu hiện nhẹ nhàng như vậy, cô còn tưởng rẳng chỉ đối với cô hắn mới như vậy, thì ra ngu ngốc chính là cô, thì ra với bất kỳ cô gái nào hắn cũng nhẹ nhàng như vậy. Vẻ mặt của hắn, không thể gọi là cao hứng, nhưng cô hiểu biết hắn, đáng hận rất hiểu rõ, hiểu tâm tình bây giờ của hắn, có thể nói là vui vẻ, hắn đang vui vẻ cái gì?

"Anh cũng không biết tại sao, cô ta chủ động hôn anh, anh đón nhận, nhưng mà em lập tức xuất hiện, sau đó, chúng ta chia tay. Anh rất thống khổ rất hối hận, vốn đang suy nghĩ, tất cả đều là lỗi của anh, anh tự làm tự chịu, nhưng mà anh lại càng không cam tâm, không cam lòng cứ như vậy mất đi em, anh tìm người điều tra em, lại biết hôn nhân của em hạnh phúc, anh thấy vậy nên hết hi vọng rồi, nhưng đang trong lúc vô tình, anh phát hiện một chuyện, mới biết thì ra những chuyện xảy ra trước đây đều bị người ta hãm hại."

Lời của Kling như gió thổi qua tai, cô chỉ chuyên tâm nhìn hai người kia. Cô nhìn thấy cô gái kia đột nhiên mím môi, có mấy phần giận dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái mà hắn lại cười. Hắn cười, trước mặt cô hắn rất ít khi vui vẻ như thế này, nhưng trước mặt nữ sinh này hắn lại cười, hay là hắn đã thích cô ta rồi?

"Kiều, em biết không, thì ra chồng em và nữ sinh kia..." Lời của Kling đột nhiên dừng lại, hắn kinh hô: "Kiều, Kiều, sao em khóc?"

Cô khóc sao? Thẩm Kiều vô thức đưa tay sờ, sờ tới một tay đầy nước mắt, đây là cái gì, một vũng nước lớn trong long bàn tay là cái gì? Đây không phải là cô, từ nhỏ đến lớn, khó khăn đến đâu, khó chịu đựng hơn nữa, cô cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ cô đang làm gì?

"Kiều, em..."

Đây không phải là cô, một cô gái khổ sở vì số phận, thương tâm muốn chết, không phải Thẩm Kiều tiêu sái như gió, cô nên chạy đến đánh cho cái tên bội bạc một trận giống như đã đối xử với Kling, đúng vậy, nên như vậy. Thẩm Kiều dùng sức lau nước mắt, mở cửa xe, giống như nữ thần báo thù, đi tới mục tiêu của cô!

"Trình Dịch Dương, anh mà nói về cái tên côn đồ Phương Nhĩ Chính nữa em sẽ tức giận đó." Vẻ mặt Lan Ninh Hinh lạnh như băng, tươi cười lúc trước biến mất.

"Ninh Hinh, cái tính đùa bỡn của em cẩn thận đó, tương lai....."

"Tương lai của em, anh không phải lo lắng, anh nên lo lắng cho mình thôi." Lan Ninh Hinh vội quay ngoắt thái độ, trên mặt cười đến vô cùng vui vẻ, "Nếu như mà em không có nhìn lầm, cô gái xuống xe hình như là vợ yêu quý của anh."

Trình Dịch Dương ngước mắt liền nhìn thấy Thẩm Kiều từ trên một chiếc xe xuống, cô thật là một nữ nhân mê người, ánh mặt trời màu vàng chiếu lấp lánh da thịt trắng noãn như sứ, cô mặc chiếc áo sơmi kẻ lam nhạt và chiếc váy màu đậm, dùng đai lưng đơn giản màu bạc làm toát lên phong thái trung tính. Mái tóc xoăn tự nhiên nhẹ nhàng buông xuống vai, mái tóc đen bóng tựa như đóa hoa sơn trà xinh đẹp.

"Nếu như em mà là anh, hiện tại sẽ không nhìn vợ mình mà thấy ngu đi." Lan Ninh Hinh cười xấu xa, cánh tay không có ý tốt kéo kéo hắn, "Chỉ sợ vợ của anh hiện giờ hận không thể làm thịt anh, tin tưởng em, em sẽ vui lòng đưa cho cô ấy một con dao."

"Đáng chết!" Trình Dịch Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, chạy về phía cô. Cô gái này không muốn sống nữa sao? Đang là đèn đỏ mà cứ qua đường như vậy.

Không để ý chiếc xe vừa vượt qua gào thét chửi rủa hắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt cô, nắm chặt cánh tay cô: "Thẩm Kiều, em điên rồi sao? Đèn đỏ cũng dám qua đường, em thật khiến anh tức chết!"

Chiếc xe kia thiếu chút nữa sẽ đụng vào người cô, hắn sợ tới mức trái tim đều muốn ngừng đập, tính khí cũng không khống chế nổi nữa.

"Cô ta là ai?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào cô gái đang đứng ven đường xem náo nhiệt, cô ta lại muốn phá hủy hạnh phúc người khác lần nữa.

"Tại sao Kling lại ở chỗ này?" Không để ý đến câu hỏi của cô, Trình Dịch Dương trông thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, ánh mắt đen nheo lại uy lực mười phần.

"Em hỏi anh, cô ta là ai?" Cô ta rốt cuộc là ai, đến tột cùng là người nào?

"Thẩm Kiều, em làm sao vậy?" Hắn rốt cuộc cảm thấy cô có điểm không đúng, mặt mũi của cô rất bình tĩnh thế nhưng hắn lại nhạy bén nhận thấy có lửa tan ra ở dưới núi băng.

Có phải anh thích cô ta hay không? Có phải anh đang gạt em? Có phải anh hết quan tâm đến em rồi hả? "Chuyện trước đây của Kling có phải anh bày ra?" Cô có một đống vấn đề lớn muốn hỏi, nhưng đối mặt với hắn không biết vì sao cô không thể hỏi được. Có lẽ là sợ đáp án là thật, trái tim sẽ tan vỡ, nên tùy tiện hỏi một vấn đề.

Sắc mặt của hắn trầm xuống, "Em sống chết băng qua đường chỉ để hỏi vấn đề này?" Nhìn rõ ràng cô đã khóc, ánh mắt hắn chợt nguy hiểm, cô ấy vẫn vì Kling mà khóc, "Thế nào, tới bất bình vì bạn trai cũ?" Cô ấy vì hắn ta mà khóc.

"Không sai, chuyện trước kia đều là anh an bài." Trình Dịch Dương thành thật thừa nhận.

"Anh!" Thẩm Kiều ngẩng đầu, thấy nụ cười trên gương mặt nữ sinh kia giống như là đang cười nhạo cô, là một người thất bại, một bại tướng vĩnh viễn dưới tay cô ta, đều là do Trình Dịch Dương mang đến! "Em hận anh, Trình Dịch Dương, em hận anh chết đi được! Được, được, em vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh!"

Trình Dịch Dương hất tay cô ra, mặt lạnh lùng, "Vậy thì hận đi, Thẩm Kiều, tôi không thể không nói, em cũng không có gì đáng để tôi yêu thích cả." Cô thật sự làm cho hắn quá thất vọng!




Chương 10

Không biết dạng này có tính là chiến tranh lạnh?

Thẩm Kiều nằm ở trong chăn, lười biếng không nhúc nhích.

Bọn họ ước chừng đã hai tháng không gặp mặt, nghĩ tới đây, nước mắt lại dâng lên. Buồn nôn, thật là buồn nôn. Gần đây cô trở nên rất vô dụng, trở nên thật ham khóc, cô rõ ràng không phải như thế, tất cả đều do cái tên Trình Dịch Dương đó!

Rõ ràng là lỗi của hắn, tại sao hắn lại nói tất cả như đều là lỗi của cô? Là hắn giăng bẫy cô, phá hủy tình cảm của cô, ít nhất hắn cũng phải nói một câu xin lỗi chứ? Nhưng sau khi cô tức giận bỏ về nhà cha mẹ xong, hắn còn không thèm quan tâm tới cô, có người đàn ông nào đáng ghét như vậy không?

"A Kiều, cái tính thối của con bao giờ mới sửa đổi? Con bé Ninh Hinh kia là em họ của A Dương, chúng ta đều biết, ăm giấm chua cái gì?" Hà Thanh Hồng gõ đánh thọc sườn mới hỏi ra nguyên nhân gây gổ, sau đó trực tiếp giáo huấn cô.

Thật sao, đúng là cô không đúng khi không hỏi rõ ràng, thế nhưng hắn không thể bao che được việc hắn và em họ mình hợp tác lừa gạt cô.

"Chị, chuyện này không thể trách anh rể được, thật ra thì trước đó ở nước Mỹ, anh ấy đã thấy Kling bắt cá hai tay hôn nóng bỏng nữ sinh khác, có hình làm chứng đây, sau đó anh ấy điều tra ra, thì ra Kling vẫn luôn lén lút với bạn gái trước, cho nên mới gài bẫy Kling, vạch trần hắn." Thẩm Luật gọi điện tới tỉ mỉ giải thích rõ ngọn nguồn.

"Hôm đó em và anh ấy cùng thương lượng, mượn cớ chị đến bưu điện lấy quà, thật ra là muốn dẫn chị đến khách sạn kia nhìn thấy màn anh ấy sắp xếp em họ đi câu dẫn Kling, vì anh ấy điều tra ra được Kling không có sức miễn dịch với những cô gái thanh thuần nhất."

Một vòng một vòng đan xen chặt chẽ, từ nước Mỹ phát hiện sự thật về Kling cho đến khi để Thẩm Kiều biết đều do Trình Dịch Dương bày ra. Anh rể đúng là có đủ phúc hắc, về sau hắn phải khắc trên ót để nhắc nhở mình, đắc tội ai thì được chứ chớ nên đắc tội Trình Dịch Dương, phát hiện Kling bắt cá hai tay nhưng vẫn ẩn nhẫn, ra tay một phát là trúng, quả là đáng sợ.

Được rồi, coi như chuyện của Kling không trách hắn, dù sao đối với chuyện này cô không tức giận nhiều, nhưng vấn đề ở đây là Trình Dich Dương giống như đang giận ngược lại cô, ngày đó hắn vô cùng thất vọng, cô có thể không được tức giận sao?

"Đáng đời con!" Hà Thanh Hồng dí dí vào trán cô, thật sự không nhịn được mắng to, "Con thì có cái gì tốt đẹp, trừ cái khuôn mặt dễ coi một chút thì có cái gì đáng giá để A Dương tốt với con như vậy? Mà con còn ra mặt vì tên đàn ông khác, hắn không thể không tức giận sao?"

"Mẹ, mẹ rốt cục là mẹ của ai?" Thẩm Kiều bất mãn xoa trán mình, "Anh ấy là đàn ông, sao có thể dễ giận như vậy?"

"Đàn ông thì không được tức giận, đàn ông đáng bị con chọc tức chắc?" Cái đứa trẻ chết tiệt này rốt cục giống ai? Thật là gỗ mục không thể chạm trổ. Mặc kệ, lão nương đi nấu cơm!

Thẩm Kiều bĩu môi vùi đầu vào giường. Cô sống với hắn tổng cộng hai trăm bảy mươi sáu ngày. Có lẽ ban đầu là vì giận dỗi mà lấy hắn, nhưng dần dần vì hắn đối xử với cô quá tốt khiến cho cô yêu hắn. Thứ tình cảm này quá sâu, cô căn bản không thể cảm thấy được. Mãi cho đến ngày đó nhìn thấy hắn và Lan Ninh Hinh ở chung, lòng cô mới dâng lên cảm giác đau, mới cho cô cảm nhận được, thì ra trong lúc vô tình Trình Dịch Dương đã chiếm địa vị quan trọng như vậy trong lòng cô.

Cho là hắn phản bội thì sẽ đau và tức giận, cô chưa dạy dỗ đánh cho hắn một trận giống như với Kling mà hắn đã xoay người quyết tuyệt rời đi. Đứng trên vỉa hè, người qua lại không dứt mà nước mắt cô rơi không ngừng, một khắc kia cô mới hiểu được cô đã thật sự yêu hắn sâu đậm, yêu đến mức vừa nghĩ tới rời khỏi hắn trái tim cô sẽ giống như bị đao khảm vào, đau triệt để.

Hiểu tình cảm của mình, nhưng tình cảm của hắn đối với cô thì sao? Cô tuyệt đối không thể biết được hắn đối xử tốt với cô như vậy vì cô là vợ hắn hay là vì hắn yêu cô? Có phải bất kỳ cô gái nào kết hôn với hắn, hắn cũng sẽ đối xử tốt như vậy? Vừa nghĩ tới có một cô gái khác được hắn cưng chiều như vậy cô liền ghen tị không thở nổi. Cô không thể quên lúc ban đầu khi hắn đề nghị kết hôn với cô chỉ vì hắn đã đến tuổi kết hôn, còn tình cảm hắn một chữ cũng không nói. Cho nên cô không dám tìm hắn, cô hiểu mình đã thương hắn nhiều thế nào nhưng không dám khẳng định tình cảm của hắn đối với cô, cô không dám đối mặt, nếu như hắn không yêu cô, cô nhất định sẽ không chịu nổi. Không thấy hắn thì tương tư đến tận xương tủy, đi gặp thì lại không có dũng khí. Mỗi ngày giằng xé như vậy khiến cho cô không còn là Thẩm Kiều lớn mật nữa rồi.

Còn hắn thì vẫn sống tốt, đáng chết là quá tốt! Trên tivi cô nhìn thấy hắn vẫn cao ngất, mặc quân trang đứng cùng Phương Nhĩ Chính, bọn họ vừa bắt được tên trùm ma túy Đông Nam Á, được khen thưởng. Trừ nghiêm túc hơn, hắn giống như một chút cũng không thay đổi, hình như chỉ có mình cô bị ảnh hưởng.

Đột nhiên nghe tiếng đỗ xe bên ngoài nhà, tim cô bỗng đập mạnh, bỏ gối ôm ra, ngay cả giày cũng không đi, vội chạy tới cửa sổ núp sau rèm cửa ngó ra ngoài.

Ba ở nhà, mẹ không biết lái xe, Thẩm Luật không thể về nhà, như vậy...

Xe Hummer quen thuộc dừng lại bên tường bao thấp của nhà cô, là hắn, đó là xe của hắn.

Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, cô dùng sức che miệng, sợ mình hét to lên, nhưng tâm tình chỉ kích động mấy giây, cửa xe mở ra khiến cho nhiệt độ của cô hạ xuống, là Trần Chí Vĩ, phụ tá của hắn.

Không phải hắn, không phải hắn!

Cô thất vọng lui về giường, kéo qua chăn trùm kín đầu, trong lòng một mảnh hoang vu.

Chỉ ngăn cách bằng cánh cửa, nên đối thoại trong phòng khách nghe khá rõ ràng.

Trần Chí Vĩ thay mặt Trình Dịch Dương đưa văn kiện cho Thẩm Nhược Định, "Cái này lần sau đưa cho tôi là được rồi, cậu còn đặc biệt đến một chuyến làm gì."

"Trình tiên sinh bảo phải mau đưa cho ngài."

"Gần đây a Dương rất bận sao?"

"Vâng, gần đây mới vừa phá một vụ án lớn, mỗi ngày loay hoay đều ngủ trong phòng làm việc."

"Vậy cậu nhớ phải nhắc nhở A Dương chú ý sức khỏe."

"Thẩm tiên sinh yên tâm."

"Mới vừa thấy xe, tôi còn tưởng rằng là a Dương tới đấy."

"Hôm nay không may xe của cháu đột nhiên hư, Trình tiên sinh cho cháu mượn."

"Chí Vĩ à, cậu bảo a Dương đừng mệt mỏi như vậy, ngày nghỉ phép nhiều để lại cũng lãng phí, nên đi đâu đó thư giãn một chút." Rõ ràng đây là tiếng Hà Thanh Hồng.

"Trình tiên sinh không bỏ phí ngày nghỉ đâu, hằng năm đều dùng."

"A, vậy là thế nào?"

"Anh ấy hàng năm đều nghỉ ngơi 1-2 tuần, à, cháu nhớ năm ngoái chính là nghỉ phép vào dịp lễ Noel." Lễ Noel? Hô hấp Thẩm Kiều đột nhiên cứng lại.

"Thẩm Kiều, anh tới đi công tác, thuận tiện ghé thăm em một chút."

"Anh Dịch Dương, anh hàng năm đều tới Newyork công tác, như vậy có thấy chán không?"

Nước mắt, lần nữa từ trong hốc mắt nhỏ xuống, ai đang nói cái gì bên ngoài gian phòng, cô không còn nghe rõ nữa rồi.

Bao nhiêu lần? Toàn bộ bảy lần, từ khi bọn họ quen biết, hàng năm, hắn đều đi Newyork thăm cô. Cùng cô đi qua phố lớn ngõ nhỏ của Newyork, nhìn cô ăn thức ăn ngon mà thỏa mãn, ánh mắt của hắn thật dịu dàng.

Thật khờ, thật là khờ, sao cô cho rằng không nói ra chính là không thương?

Hắn dùng tròn bảy năm thời gian để yêu cô như vậy, nhìn cô lần lượt thay bạn trai này đến bạn trai khác, nhìn cô lần lượt cười trong lòng người khác, cảm giác lúc đó của hắn sẽ như thế nào? Khó trách hắn tức giận đối với chất vấn của cô như vậy, bởi vì cô đã làm thương tổn hắn.

Đều là lỗi của cô!

Hắn còn có thể tha thứ cho cô không?

Thẩm Kiều đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, kéo cửa phòng ra vọt tới trước mặt Trần Chí Vĩ, xốc cổ hắn lên hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?"

"Ai? Người nào?" Trời ạ, thật là đáng sợ, khí thế của nữ vương bệ hạ thật là kinh người.

"Chồng tôi, Trình Dịch Dương, bây giờ anh ấy đang ở nơi nào?"

"Phòng... Phòng làm việc!" Hô hấp của hắn quá khó khăn, có thể buông hắn ra được không?

Thẩm Kiều buông tay, lao nhanh ra như một cơn gió.

"Anh...anh à..." Thanh âm Hà Thanh Hồng run rẩy.

"... Ừ." Lão luyện thành thục như Thẩm Nhược Định cũng hơi giật mình.

"Chúng ta, con gái chúng ta vẫn mặc đồ ngủ chạy ra ngoài!"


Chương 10.2 (Hết)

Thẩm Kiều từ trong thang máy đi ra, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quan sát của người xung quanh, mục tiêu của cô rất rõ ràng, chính là phòng làm việc của Trình Dịch Dương.

"Rầm" một tiếng đẩy cửa phát ra, cánh cửa đập vào tường thành một tiếng vang lớn.

Phương Nhĩ Chính cợt nhã huýt sáo: "Chị dâu, quần áo chị mặc quả không tệ."Mỹ nhân chính là mỹ nhân nha, dù có mặc đồ ngủ cũng khiến cho người ta kinh ngạc.

"Toàn bộ các anh đi ra ngoài cho tôi!" Ngón tay Thẩm Kiều chỉ ra ngoài khí thế mười phần, "Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy!"

Tiếp tục chỉ vào Trình Dịch Dương, cường điệu nói, "Anh ở lại!"

Sáu bảy người đàn ông cao lớn uy mãnh trong phòng đều ngoan ngoãn buông văn kiện trong tay không dị nghị đi ra ngoài.

Chỉ có Phương Nhĩ Chính vẫn nguyên một chỗ không sợ sống chết, mãnh mẽ đôi co với cô: "Chị dâu, chị ăn mặc như vậy ở cùng A Dương không tốt đâu, có cần tôi canh chừng ngoài cửa?"

"Phương Nhĩ Chính, tôi nghĩ, Ninh Hinh nên được nghe công tích vĩ đại của anh đúng không?" Thẩm Kiều hếch mày, nhìn về tên đàn ông không biết sống chết kia. Thành công khiến nụ cười hắn ảm đạm không ít.

Thật không thể tin được, hai tháng này mặc dù cô và Trình Dịch Dương không gặp nhau nhưng lại trở thành bạn tốt với Ninh Hinh. Ít nhất cũng biết cô ấy và Phương Nhĩ Chính đang dây dưa tình cảm, tóm lại là cũng nắm được điểm yếu của hắn.

"OK, OK! Tôi đi, tôi đi." Phương Nhĩ Chính giơ tay đầu hàng, đứng dậy đi ra ngoài.

Rất tốt, thuận lợi dọn dẹp xong! "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Xoay người đối mặt với người đàn ông từ đầu tới đuôi cũng không mở miệng, mặt hắn lạnh lùng, cúi đầu xem văn kiện, tựa hồ không hề phát giác những chuyện đang xảy ra.

Nhưng mà cô lại phát hiện, ngón tay hắn đang bóp chặt văn kiện, người đàn ông này khiến lòng cô rối tinh rối mù. Cất bước đi tới bên cạnh hắn, đưa tay muốn lấy văn kiện ra khỏi hắn, nhưng hắn lại không chịu buông tay, cau mày trừng cô.

Cô cười ngọt ngào, mặt lấy lòng.

"Chồng à..." Cố ý sử dụng giọng nói khiến hắn không thể kháng cự nhất.

Hắn vẫn nghiêm túc lạnh lùng, không chịu buông tay.

Được rồi, cô có thể đi đường vòng. Thẩm Kiều buông tờ giấy ra, vòng qua cái bàn, ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn, "Chồng à."

"..."

Tên đàn ông này cứng nhắc này, cô vùi gương mặt vào trong ngực của hắn, ngửi hương vị quen thuộc của hắn khiến cô chợt thấy hạnh phúc, "Thật ra thì hôm đó, em không phải tức giận vì Kling đâu."

Cảm thấy thân thể của hắn trở nên cứng ngắc khi nghe tên của Kling, khóe miệng cô mỉm cười, "Em tức giận vì bắt gặp anh với cô gái khác đứng chung một chỗ." Bắp thịt hơi buông lỏng.

"Rành mạch, nhẹ nhàng, vui vẻ như Trình Dịch Dương, chỉ là của một mình Thẩm Kiều, nhưng anh đối xử với cô gái khác cũng với khuôn mặt như vậy khiến em thật sự ghen."

Nói rõ suy nghĩ trong lòng cho hắn nghe, "Càng tức giận, càng quan tâm, em ngược lại càng không hỏi được, anh thật hiểu em, sao lại không rõ tính tình của em, nếu như không phải là quan tâm đến mức tận cùng, em làm sao có thể bỏ qua anh với tình huống cứ như vậy. Anh suy nghĩ một chút, ban đầu em đối phó Kling như thế nào." Kling đã bị cô đánh cho bị thương, sợ tới mức trực tiếp bay trở về Mĩ.

Nhưng cô lại không động đến một ngón tay hắn, có lẽ nói không ai tin, nữ vương như Thẩm Kiều, phát hiện chồng... là hiểu lầm chồng mình phản bội mà không động thủ, nói ra chắc chắn sẽ thành đề tài buôn chuyện mất.

"Anh biết em từ nhỏ đã ra nước ngoài rồi, muốn tự lập được thì phải kiên cường, dù có thống khổ thì cũng không thể kêu ai được, chịu đựng một mình, dần đà thì tình cảm sẽ bị che dấu hết."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen thân thương, phần lạnh lùng trong đó đã mất đi ít nhiều, nhiều đủ để cho cô động lòng, "Tin em không? Nếu như so sánh việc che dấu tình cảm thì em thua anh đó."

Nói đến phúc hắc, cô không sánh bằng hắn, tới hôm nay, mới hoàn toàn hiểu tâm cơ người đàn ông này sâu đến bao nhiêu, nhưng mà tình cảm khiến người ta thật đau lòng.

"Em càng quan tâm, lại càng không dám để anh phát hiện, nhất là khi em lầm tưởng anh và nữ sinh khác chơi trò mập mờ thì lại càng không muốn cho anh có cơ hội là tổn thương em, khi đó em chỉ còn cách anh toàn duy nhất là trốn tránh."

"Là muốn cho anh biết, Kling không còn quan trọng với em sao?" Hắn rốt cuộc mở miệng, thanh âm trầm thấp, thật dễ nghe.

"Thật thông minh!"

Cô vui vẻ cho hắn một cái hôn làm phần thưởng, không thích nhìn hắn cau mày.

"Kling đối với em mà nói, đã là một người không bao giờ quan trọng nữa rồi, hiện tại yêu, là người khác."

"..." Hắn không có mở miệng hỏi, nhưng tay nắm eo cô thật chặt.

Haiz, thật là, vẫn im lặng giấu như vậy sao?

"Muốn biết hiện tại em yêu người nào không?"

Nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Hôn em, em liền nói cho anh biết."

Phản ứng của hắn là trực tiếp muốn nhảy dựng lên.

"Thật sao, thật sao."

Hắc, thật là không đùa được, vội vàng ôm lấy hắn, "Em yêu anh, Trình Dịch Dương!"

Hắn ngây ngẩn cả người, thật ngây ngẩn cả người luôn.

Đời này không biết có còn cơ hội nhìn đến vẻ mặt như thế của hắn không? Thẩm Kiều suy tính, nên lấy điện thoại chụp làm bằng chứng không?

Cố gắng bình tĩnh lại, hắn hàm hồ nói: "Em lại đang trêu chọc anh, có đúng không?"

Thẩm Kiều lắc đầu một cái, kéo tay của hắn, đặt lên trên ngực chính mình.

Lần này không có bất kỳ vẻ cười giỡn đắc ý, nghiêm túc nói: "Chồng à, anh biết không? Ngày đó thấy anh và Ninh Hinh đứng chung một chỗ, nhìn anh cười như vậy, nơi này của em đau thật là đau, đau đến nước mắt chảy ra, anh biết bao nhiêu năm rồi em chưa khóc không?"

Thì ra là, nước mắt ngày đó là chảy vì hắn, trong tròng mắt đen thoáng qua ánh sáng.

"Từ khi em hiểu chuyện, em đã không khóc. Nhưng mà gần đây chỉ vì anh, mỗi ngày em đều sẽ khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới những lời nói kia là lòng em lại đau, không thể thở nổi, buồn sắp chết rồi, nước mắt cứ không chịu ngừng. Em vốn không phải người như vậy, đều do anh làm hại!"

Thế giới của hắn, từ giờ phút này đã sáng lại rồi!

Sau hôm đó, hắn phải dùng công việc để làm tê liệt mình, làm cho mình mệt mỏi đến hơi sức cũng không còn, chỉ có thể nằm vật xuống phòng lam việc để ngủ, nhưng trong mộng vẫn là dung nhan của cô, cười nháo, làm nũng, ăn vạ còn có phong tình vô hạn nữa.

Dù phá mấy án lớn, khiến cảnh sát trưởng cười không khép miệng, nhưng tim của hắn vẫn trống rỗng.

Không có Thẩm Kiều, cuộc đời của hắn, lại còn ý nghĩa gì?

Hắn muốn đi tìm cô, từ khi rời đi đã bắt đầu có ý nghĩ đó, không biết bao nhiêu lần hiện lên trong đầu nhưng nghĩ đến cô vì người đàn ông khác mà chất vấn hắn, nghĩ đến cô vẫn còn yêu Kling thì tim hắn như muốn nứt ra. Đủ rồi, hắn tự nói với mình, thật đủ rồi, những gì hắn có thể làm cũng đã làm, một cô gái nếu như vậy cũng không thể yêu hắn, như vậy dù hắn có cố gắng như thế nào, tất cả đều là uổng công. Hơn nữa, hiện tại Kling quay đầu lại, nếu như cô ấy còn yêu hắn ta, vậy Trình Dịch Dương hắn, có phải không còn lối thoát nữa hay không?

Ai bảo hắn không có cách nào làm cô yêu hắn? Hắn có tự tôn, có kiêu ngạo, hắn không thể chịu thương tổn nữa.

Nhưng mà cô tới, xông vào phòng làm việc của hắn như nữ vương, nói cho hắn biết cô thương hắn, dùng thanh âm ngọt ngào nói lời yêu, hắn thật hoài nghi, đây có phải là mộng?

"Trình Dịch Dương, em nói em yêu anh, anh tin không?" Cô đã nói nhiều như vậy mà người đàn ông này vẫn cứ nhìn chằm chằm không nói một câu, rốt cuộc là sao vậy?

"... Anh tin tưởng." hắn thật tin tưởng, nhìn Thẩm Kiều – rất coi trọng vẻ bề ngoài, bất kể lúc nào cũng phải xinh đẹp đến mê người, lại mặc đồ ngủ xông vào phòng làm việc của hắn chỉ vì thổ lộ với hắn. Hành động như vậy sao hắn không thể không tin?

"Rất tốt." Cô cười vui vẻ, người đàn ông này coi như thức thời.

"Như vậy, anh thì sao?"

"... Cái gì?"

"Em biết anh yêu em, nhưng mà nói cho em nghe một lần được không?"

"..." Hắn im lặng nhìn chằm chằm cô.

"Không cần xấu hổ, nói một chút coi." Cô yêu kiều ngọt ngào khích lệ.

"..."

"Nếu không, em dùng một bí mật tới trao đổi được không." Cô đến gần bên tai của hắn, nhẹ nhàng nói một câu nói.

Lần này Trình Dịch Dương vô cùng giật mình, không tự chủ nhìn về phía bụng cô.

"Anh dám lộ ra vẻ mặt như thế?" Cô nặng nề gặm môi hắn một cái.

"Người đàn ông này, tất cả, tất cả, không phải đều nằm trong kế hoạch của anh sao? Suy nghĩ một chút, sao xe của anh lại đỗ ở đó trong khi bên ngoài có chỗ đậu xe lại cố tình đỗ ở vị trí tận cùng bên trong? Anh có phải đã sớm ngờ tới em sẽ dụ dỗ anh?"

"Hơn nữa, anh biết rõ kỳ sinh lý của em chính xác hơn đồng hồ, ngày đó chúng ta không ngừa thai tất nhiên sẽ có em bé, anh đã nghĩ tới?" Nghĩ lại một chút, cô gả cho ông chồng đáng sợ đến cỡ nào, khó trách cái tên trùm thuốc phiện, trùm súng ống gì căn bản cũng không phải là đối thủ của hắn, thì cô làm sao mà so với hắn được.

Hắn không lời nào để nói, cô thật không nói sai, tất cả tất cả, thật ra thì hắn đã nghĩ đến rồi. Biết cá tính của Thẩm Kiều, cho nên tại Night Club đó, hắn cũng có chuẩn bị.

"Nghĩ lại, em, Thẩm Kiều, còn chỗ nào để anh tính toán nữa? Haizz, thôi anh đừng nói yêu em nữa, để em suy nghĩ..."

"Anh yêu em."

Cô dừng lại một hồi lâu.

"Anh nói cái gì em không nghe thấy."

"... Anh yêu em."

"E hèm, tiếng quá nhỏ."

"Thẩm Kiều, anh yêu em." Hắn nâng cằm của cô lên: "Chỉ yêu em."

Nước mắt lại dâng lên, gần đây cô trở nên rất thích khóc, đều là hắn làm hại, "Anh là đồ ngốc, thầm mến người ta bảy năm mà không chịu thổ lộ sao?"

Nếu như, nếu như ban đầu không phải cô chủ động hôn hắn, mở ra cánh cửa kia của bon họ, có thể cuộc đời này của bọn họ sẽ bị hắn im lặng bỏ lỡ, suy nghĩ một chút thì cảm thấy điều đó thật đáng sợ, cuộc đời này không có Trình Dịch Dương làm bạn thì đời cô....

Trên khuôn mặt ngăm đen của hắn rõ ràng ửng đỏ, "Em, người nào nói với em?" Chuyện này không có ai biết mới đúng?

"Ừ, em suy nghĩ nào, có người cứ luôn lấy lý do công tác để đến thăm em, nhưng người của anh nói cho em biết thật ra đó là thời gian nghỉ phép."

"Đáng chết, Trần Chí Vĩ thật là lắm mồm!"

"Anh nên cảm ơn anh ta." Chính nhờ hắn nói ra sự thật mới khiến cô phát hiện ra tấm lòng của Trình Dịch Dương, và mới có dũng khí đi tìm hắn

"Về sau, nếu như gây gổ, không cho phép không để ý tới em."

"Được."

"Hửm, anh dám nói được sao, chính là muốn sau này vẫn gây gổ với em à?"

Lúc này, hắn lười nói với cô, trực tiếp sử dụng miệng chận lại ý muốn gây khó dễ của cô, bù lại hai tháng tương tư.

Thẩm Kiều cười rạng rỡ, ôm cổ của hắn, nhiệt liệt phối hợp. Thật tốt, giống như ban đầu mẹ từng nói, thật ra Thẩm Kiều cô tốt số vô cùng vì đã chọn được ông chồng hoàn hảo trăm phần trăm, cô không còn mong muốn gì hơn.

HOÀN
SanTruyen.Xtgem.Com là wapsite đọc truyện online cực hay,tổng hợp tất cả những câu truyện hay trên mạng hiện nay,các bạn có thể đọc truyện dễ dàng ngay trên điện thoại của mình. SanTruyen.Xtgem.Com không chịu bất cứ trách nhiệm nào về vấn đề bản quyền tác giả,nếu có gì thắc mắc về bản quyền vui lòng liên hệ cho tôi biết sớm..!!