SanTruyen.Xtgem.Com
HOMETruyện TeenTiểu ThuyếtNgôn Tình
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại SanTruyen.Xtgem.Com hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé..!!!
NHẬT KÍ THEO ĐUỔI ANH
Tác giả: Khải Ly
Chương 7

Ads Cứ như vậy ngày ngày trôi qua, Lương Sùng Nghị hình như đã quên đi chuyện liên quan tới vợ trước, mà lại nghiêm túc chuyên tâm làm việc, khiến Dũng Tử và A Lượng phải cố gắng ngăn cản, còn bất kể khi làm nhiệm vụ hay lúc uống rượu ăn cơm, thì ngoài mặt Hậu Thượng Duy và Trịnh Lập Minh vẫn như thường, nhưng thực ra, Trịnh Lập Minh đã từ từ tiến vào chiếm giữ căn nhà của của Hậu Thượng Duy, và thành công trở thành người chung sống với anh.

Nhưng mà nửa tháng sau, một buổi sáng đẹp trời như mọi buổi sáng yên bình khác, Chung Vũ Thần mang cho Lương Sùng Nghị một cốc cà phê thơm ngon, nhưng cũng đưa thêm một lá đơn từ chức.

"Từ chức?" Lương Sùng Nghị tháo kính mắt xuống, không thể tin được nhìn chằm chằm vào hai chữ kia.

"Ừm! Em muốn từ chức, xin lỗi, đã đột ngột như vậy." Chung Vũ Thần mang theo nụ cười áy náy.

"Em đang ở đây nói đùa với đại ca sao?" Anh cho đây chỉ là một trò đùa dai.

"Làm sao có thể. . . . . . đem cái này ra nói đùa chứ?"

Anh bỗng nhiên đứng lên, mở miệng mắng: "Rốt cuộc em đang giở trò quỷ gì vậy? Giới Văn, Giới Vũ có biết chuyện này không? Đang êm đẹp tại sao muốn từ chức? Mọi người ở đây không đối tốt với em sao?"

"Em. . . . . ." Cô cố nhịn xuống xúc động muốn khóc, "Mọi người đều đối với em rất tốt . . . . . . Nhưng mà, em muốn trở về Vân Lâm, dù sao em đã tốt nghiệp. . . . . . Sớm muộn gì cũng phải lập gia đình. . . . . . Em cũng đã mở mang hiểu biết khi tới Đài Bắc hơn bốn năm nay . . . . . . Nhưng em lại không giúp được gì, không bằng về quê đi xem mắt kết hôn. . . . . . Đối với em như vậy cũng tốt hơn rồi."

Xem mắt? Kết hôn? Anh chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này sẽ xảy ra trên người Chung Vũ Thần, dĩ nhiên điều này là rất tốt, nhưng sự hiện diện của Chung Vũ Thần đã giống như chuyện đương nhiên đối với anh, vậy anh phải chấp nhận như thế nào?

Lương Sùng Nghị nắm tóc, cố gắng nghĩ tới những lời khuyên can, "Em đang nói những lời ngu ngốc gì ở đây vậy? Tiểu Thần, em không phải là cô gái bình thường như vậy, chúng tôi đều cần em, từ sau khi em đến đây, không đề cập tới việc em pha cà phê ngon như vậy, mà những ghi chép vài năm nay cũng không bao giờ rõ ràng như thế, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở công ty đều do em xử lý, em cũng không thể xem thường năng lực của mình, không có em. Tôi. . . . . . Tôi hoàn toàn không biết cái công ty này sẽ thế nào."

Chung Vũ Thần khom người cúi chào, "Đại ca. . . . . . Cám ơn anh đã khen ngợi em như vậy, cũng rất cám ơn anh và mọi người đã chăm sóc cho em, thế nhưng, em đã quyết định, em nhất định phải từ chức."

"Không được! Tôi tuyệt đối không cho phép." Lương Sùng Nghị thật sự hoảng loạn, "Công ty không thể thiếu em, tôi cũng vậy, chúng tôi cần em làm người ủng hộ chúng tôi, em không thể cứ rời đi như vậy. . . .

Chung Vũ Thần hít sâu một hơi, lặng lẽ giữ lại những lời nói như với người yêu, "Em. . . . . Hôm nay chính là ngày cuối cùng em đi làm . . . . . . Thực xin lỗi!"

"Em thật sự quyết tâm sao?" Anh vẫn là không thể chấp nhận được.

"Đúng, em không thể không đi." Cô cắn môi dưới.

Lương Sùng Nghị thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương đau đớn. Đáng chết! Tại sao mỗi lần muốn giữ người khác lại. Lúc nào anh cũng không thể nói ra lời?

"Đại ca, em đi ra ngoài trước, em sẽ bàn giao tất cả mọi thứ rõ ràng, anh yên tâm, sau khi thay người mọi chuyện sẽ trở lại như cũ." Cô lại cúi người chào lần nữa, mới lặng lẽ đóng cửa phòng rời đi.

Lương Sùng Nghị nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đỉnh đầu, nhưng anh cũng không nghĩ ra là ai có thể thay thế được vị trí của Chung Vũ Thần.

*****

Đêm đó, sau khi tan việc, Lương Sùng Nghị còn ở lại phòng làm việc, những người khác đã rời đi trước.

Còn trước bàn của Chung Vũ Thần, tất cả đều được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, tất cả tài liệu giao phó cũng được ghi lại tỉ mỉ, cô làm lại rất được, rất tự nhiên.

Nhưng mà, không có thông báo tin tức cô từ chức, hôm nay cô còn đi làm như thường ngày, cùng mọi người cười đùa, hoàn toàn không thấy một chút khác lạ nào.

Phụ nữ đều khó nắm bắt như vậy sao? Anh đã sống gần ba mươi năm, nhưng vẫn không thể hiểu nổi những phụ nữ này, xem ra anh nhất định không có tài năng này rồi.

Lương Sùng Nghị dập tắt tàn thuốc, ngay cả thở dài cũng không có sức. Qua một lúc lâu, cuối cùng anh cầm điện thoại lên, bấm xuống số điện thoại của Chung Giới Văn.

"Này! Giới Văn à? Tôi là đại ca. Cậu có biết em gái muốn từ chức hay không?"

Lương Sùng Nghị lấy giọng điệu trầm trọng nói.

Chung Giới Văn dường như cũng không ngờ tới sẽ có cuộc điện thoại này, bình tĩnh nói;"Em biết".

"Tại sao?" Anh lập tức nâng cao âm lượng.

"Đại ca, mỗi nhà đều phải trải qua khóa khăn, em cũng biết rõ tất cả mọi người đều yêu thương cô em gái này của em, thế nhưng, đây là quyết định của con bé, em và Chung Giới Vũ cũng chỉ có thể tôn trọng nó. Tối mai chúng em sẽ đưa con bé trở về Vân Lâm rồi."

"Các cậu cứ để cho con bé đi như vậy sao?" Lương Sùng Nghị gần như muốn đánh người.

"Ôi! Đây là có nguyên nhân không thể nói ra lời, đại ca, xin anh đừng hỏi, con bé bắt em nhất định không thể nói, em và Giới Vũ cũng hết cách với nó."

"Nguyên nhân cuối cùng là gì? Tôi cũng có thể coi như là đại ca của con bé, chẳng lẽ tôi không thể quan tâm sao?"

Chung Giới Văn cảm thấy rất khó sử, "Thật sự . . . Thật sự rất khó mở miệng, nếu như con bé muốn nói cho anh. Thì tự nó sẽ nói, hơn nữa em đã thề với nó, không thể tiết lộ bí mật này, chỉ có thể nói xin lỗi với đại ca!"

Lương Sùng Nghị hít sâu một hơi, mới có thể trả lời, "Tôi hiểu rồi.

"Đại ca, nhất định anh phải thông cảm, đây thật sự là chuyện bất đắc dĩ.

" Cúp điện thoại, phòng làm việc trở lại yên tĩnh, Lương Sùng Nghị đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm nhộn nhịp phía dưới, mặc cho sự cô đơn vô tận xuất hiện từ xung quanh.

Ngay cả thời điểm người phụ nữ trước rời khỏi anh, anh cũng đều không có cô đơn như vậy.

*******

Ngày mười một tháng tám, ngày có màu xám xịt.

Tôi đã nộp đơn xin từ chức, phản ứng của đại ca giống như tôi tưởng tượng trước, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng tất cả nỗi buồn, bởi vì, tôi không thể để anh ấy biết mọi việc.

Rời khỏi thám tử tư giống như rời khỏi nhà của mình, về sau tôi nên đi đâu đây?

Lái chiếc xe máy Tiểu Bạch, tay phải gần như không có cách nào tăng tốc, nên tôi chỉ có thể đi về phía trước, Gió luôn thổi không thể ngăn nước mắt rơi, một bên mặt nóng một bên mặt lạnh, nóng là lệ, lạnh là gió.

Vừa khóc vừa lái xe thật là nguy hiểm. Mỗi một phút giây, trước mắt tôi đều xám xịt, khiến tôi không thể nhìn thấy rõ. . . . ··

******

Buổi sáng hôm sau, các nhân viên của thám thử Long Bàn vừa vào đến công ty, đã ngửi thấy cả phòng nồng sặc mùi thuốc lá, quả thật giống như đang bị cháy vậy.

Lương Sùng Nghị ngồi ở vị trí của Chung Vũ Thần, tất cả các gạt tàn thuốc của phòng làm việc để được tập trung trên bàn, hơn nữa tất cả đều chất đầy tàn thuốc, xem ra cả đêm qua anh cũng không ngủ, trong mắt toàn là tia máu.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Không có cà phê, ngược lại biến thành mùi thuốc lá?" A Lượng bịt lỗ mũi. Dũng Tử vội vàng chạy ra mở cửa sổ để có thể hô hấp không khí trong lành, "Sắp sặc chết rồi đừng mưu sát chúng tôi như vậy chứ!"

"Đại ca, em gái đâu?" Hậu Thượng Duy hỏi.

Lương Sùng Nghị thở ra một làn khói trắng, lấy giọng điệu không quan tâm nói: "Từ chức."

"Từ chức?" Tất cả mọi người kêu lên sợ hãi, hơn nữa Trịnh Lập Minh làm còn lớn tiếng nhất.

"Làm sao có thể? Hôm qua em gái cũng chưa nói gì, con bé không phải loại người như thế!" Dũng Tử cảm giác mình bị tổn thương.

"Tại sao muốn từ chức? Chúng ta ở đây ngược đãi con bé sao? Tôi chỉ là có lúc buột miệng một chút mà thôi, nếu con bé tức giận, tôi đi nhận tội với nó!" A Lượng lập tức khẩn trương.

Lương Sùng Nghị chỉ cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói còn chứa mấy phần chán nản."Trời mới biết. Hôm qua, sáng sớm con bé đột nhiên đưa đơn xin từ chức cho tôi. Nói nó muốn về quê, tôi đã gọi điện thoại cho Giới Văn, kết quả cậu ta chỉ nói họ có nguyên nhân bất đắc dĩ, không thể nói với tôi, tóm lại, tối hôm nay con bé phải trở về Vân Lâm rồi."

"Không thể nào? Có lầm hay không?" Dũng Tử và A Lượng cũng tỏ bộ mặt nghi ngờ.

Tất cả mọi người đều sững sờ và bối rối. Ngoài Trịnh Lập Minh đang cắn môi, trầm tư một hồi, "Khó khăn nói. . . Tối ngày hôm qua không phải em nhìn lầm người?"

" Sao lại nhìn lầm người?" Hậu Thượng Duy lập tức bắt lấy cậu hỏi.

Trịnh Lập Minh do dự mấy giây, quyết định nói ra sự tình, "Tối ngày hôm qua. . . . . . Em đi tới khoa mắt của bệnh viện, kết quả nhìn thấy một cô gái rất giống Vũ Thần, đi vào. . . phòng khám khoa phụ sản, em cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng. . . . . . Hiện tại cẩn thận nhớ tới, đó thật sự là Vũ Thần thì phải."

"Khoa phụ sản?" Sắc mặt Lương Sùng Nghị trở nên biến đổi.

"Em không có nhìn lầm, Vũ Thần mặc một chiếc váy màu xanh dương, đó là bộ đồ trước kia em đi mua cùng cô ấy!" Trịnh Lập Minh càng nghĩ càng khẳng định.

Hậu Thượng Duy suy đoán một lí do thuyết phục."Sao em gái lại đột nhiên đến khoa phụ sản?

Giới Văn còn nói có nguyên nhân bất đắc dĩ . . . . . . Chẳng lẽ là nói. . . Em gái mang thai, cho nên mới về quê chờ sinh, mà lại gạt chúng ta, cho nên nhất định muốn từ chức?"

Khả năng này không ngừng mở rộng ở trong lòng mọi người, càng nghĩ càng thấy có đạo lý.

Cuối cùng Lương Sùng Nghị đứng lên, nặng nề gõ lên bàn, "Tôi muốn đi tìm con bé! Tôi muốn đi hỏi cho rõ ràng!" Không đợi mọi người có bất kỳ phản ứng nào, Lương Sùng Nghị liền nắm áo khoác lên xông ra ngoài.

Dũng Tử và A Lượng nhìn nhau. Hai người đều rất hào hứng, "Chúng ta cũng phải đi theo, mặc kệ là ai khiến em gái to bụng, nhất định chúng ta phải bắt tên đó tới phụ trách."

Mắt thấy Dũng Tử và A Lượng cũng đi theo, Hậu Thượng Duy vỗ vỗ bả vai Trịnh Lập Minh, "Xem ra toàn thể phải xuất động.

"Trịnh Lập Minh gật đầu hai cái, "Vâng, chúng ta đi thôi!"

Trước cửa nhà họ Chung, Lương Sùng Nghị liều mạng nhấn chuông.

"Oa, đại ca nổi giận ư!" Dũng Tử trợn mắt há mồm nói.

"Chờ chút nữa còn muốn nổi bão." A Lượng cũng có linh cảm này.

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ cùng nhau ra mở cửa, vốn định mở miệng mắng mấy câu, thế nhưng, nhìn thấy người trước mặt là Lương Sung Nghị, khiến hai anh em đều ngu ngơ.

"Đại ca, anh tới làm gì vậy?" Chung Giới Văn chớp mắt hỏi.

"Tôi tới tìm em gái, tôi nhất định phải gặp con bé, nếu các cậu muốn ngăn cản tôi..., thì chuẩn bị đánh với tôi một trận!" Lương Sùng Nghị nói xong không chút nể nang.

"Không . . . không. . . Chúng em không dám!" "Chung Giới Vũ lập tức tránh sang một bên, vì trước kia đánh nhau với đại ca đều bị thảm bại, nên căn bản không cần thiết nếm thử một lần nữa.

Lương Sùng Nghị đi vào cửa, trực tiếp đi tới cửa phòng Chung Vũ Thần, hai tay dùng sức gõ.

"Tiểu Thần, em đi ra cho tôi, chúng ta phải nói rõ!" Anh lớn tiếng nói.

Hậu Thượng Duy nhìn tình huống này, đi lên phía trước nói: "Đại ca, như vậy không tốt lắm đâu? Em gái có thể sẽ bị anh dọa sợ, dù sao con bé cũng là phụ nữ có thai!"

"Hả? Mọi người đã biết?" Chung Giới Vũ kêu to, rồi lập tức che miệng của mình.

Chung Giới Văn muốn ngăn cản em trai, nhưng đã không còn kịp, đành thở dài một cái.

Mọi người thấy như thế, càng xác định Chung Vũ Thần thật sự đã có thai.

Lương Sùng Nghị cắn răng đe dọa với người trong phòng: "Tiểu Thần, nếu em không mở cửa ra, thì tôi sẽ phá cửa đấy!"

Trịnh Lập Minh thấy thế, đi tới trước cửa khuyên nhủ: "Đại ca, đừng xúc động, để em nói với Tiểu Thần."

"Cậu nên hỏi rõ cho tôi, rốt cuộc cha đứa bé là ai? Tôi muốn đánh tên đó đến nhừ tử!" Lương Sùng Nghị tức giận, đến nắm tay cũng vang lên tiếng răng rắc.

Trịnh Lập Minh gõ cửa, nói vào bên trong, "Tiểu Thần, tôi là Tiểu Minh đây!

Rốt cuộc cô làm sao vậy? Cô có thể giải thích cho mọi người được không?"

Qua một lúc lâu, mới truyền đến tiếng nói nhỏ của Chung Vũ Thần: "Mọi người. . . . . . Trở về đi! Không cần lo cho em. . . . . ."

"Tại sao tôi có thể mặc kệ em, dù sao tôi cũng là đại ca của em!" Trong giọng nói của Lương Sùng Nghị đầy sự lo lắng, không cho phép bất luận người nào khi dễ cô, mà anh cũng không phải là người "Làm" chuyện này!

"Đúng vậy! Anh là Dũng Tử đây!"

"Còn có A Lượng ở đây! Không phải chúng ta là người một nhà sao?"

"Coi như trời sập xuống, cũng có chúng tôi chống đỡ cho em, em liền ra nói rõ với mọi người đi" Hậu Thượng Duy cũng nói.

Chung Vũ Thần nghẹn ngào mấy tiếng, "Cám ơn mọi người đã quan tâm. . . Tóm lại, em sẽ một mình sinh đứa bé này, . . . Để cho em yên tĩnh đi. . . Em xin mọi người!"

"Không được, tôi nhất định phải biết tên khốn kia là ai ?" Lương Sùng Nghị lại đập cửa phòng, nhưng không có ai đáp lại.

Chung Giới Văn lắc đầu nói: "Đại ca, vô dụng thôi, em và Giới Vũ đã hỏi nó mấy ngày rồi, nhưng thế nào nó cũng không chịu nói, chúng em cũng không còn cách."

Chung Giới Vũ cũng cúi người nói: "Cha mẹ em còn chưa biết chuyện này, tối hôm nay chúng em muốn đưa con bé về, nhưng chúng em lại không có gan nói ra, không thể làm gì khác hơn là chờ tới khi mọi chuyện không thể dấu nữa, nên định bụng để cha mẹ chém thành nghìn mảnh. . . .

Lương Sùng Nghị quay đầu trừng mắt với Trịnh Lập Minh, "Tiểu Minh, có phải là cậu đã làm chuyện tốt này hay không.

"Trịnh Lập Minh không khỏi sợ hãi, "Em. . . . . . Em không có!"

Dũng Tử lấy ánh mắt hoài nghi quan sát Trịnh Lập Minh, "Gần đây em trai và em gái luôn gần gũi nhau, rất có thể đó"

A Lượng cũng nhẹ nhàng gật đầu, "Không sai, em trai và em gái luôn lên tầng thượng nói chuyện phiếm, nói không chừng đã sớm làm gì quá mức, làm hại em gái biến thành bộ dạng như hôm nay."

Trịnh Lập Minh bị mọi người nhìn chăm chú, vội vàng trốn bên cạnh Hậu Thượng Duy, nắm lấy cánh tay Hậu Thượng Duy nói: "Em. . . . Em sớm có người trong lòng rồi, hơn nữa, , , . . . . . ., cũng đang qua lại, chuyện này. . . . . . Anh Duy rõ ràng nhất, chuyện của em anh Duy cũng hiểu rõ nhất, các anh không tin, có thể hỏi anh Duy!"

Trong lời nói của Trịnh Lập minh chứa đầy hàm ý, khiến Hậu Thượng Duy chắc chắn hiểu rõ, nhưng mà, giờ phút này anh cũng không thể không che chở cho tên nhóc này, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: "Không sai, tôi hiểu rõ cậu ta nhất, cậu ta đã có người trong lòng rồi."

"Hơn nữa đang qua lại đúng không?" Trịnh Lập Minh lại ngẩng đầu hỏi.

Thằng nhóc này thật đúng là được voi đòi tiên, Hậu Thượng Duy miễn cưỡng cười nói, "Đúng vậy! Cũng đã qua lại. Hi vọng hai người sẽ không chia tay.

Trịnh Lập Minh giải trừ nghi ngờ, Lương Sùng Nghị quay đầu trừng mắt về phía Dũng Tử và A Lượng.

Toàn thân Dũng Tử lạnh lẽo, lập tức giơ tay đầu hàng"Em gái thật sự không phải do tôi làm hại, tôi nào có bản lĩnh đó? Ông trời có mắt, tôi mà dám làm như vậy, thì sau này muốn ăn cũng không được ăn được người đẹp."

A Lượng cũng vội vàng phủi sạch quan hệ, "Tôi vốn chỉ là một nhân vật phụ, làm sao có thể vào vai nam chính chứ? Hơn nữa tôi còn thường nói, em gái lớn lên giống em trai! Con bé không hận chết tôi mới là lạ."

Cuối cùng, ánh mắt Lương Sùng Nghị chuyển hướng sang Hậu Thượng Duy, "Cậu luôn luôn là người cua gái giỏi nhất, không phải sao?"

"Tôi?" Hậu Thượng Duy không thể tưởng tượng nổi mà chỉ vào mình.

"Nói đúng, Anh Duy rất có duyên với phụ nữ." Dũng Tử vội vàng phụ họa, dời đi sự chú ý của đại ca.

Cậu ta mà không làm thì trời chu đất diệt, A Lượng cũng nói theo vào: "Anh Duy đều có mọi cách đối với phụ nữ, từ cô bé mười tám đến lớn hơn, cũng đều ngoan ngoãn chịu sự lừa gạt của anh ấy."

Chuyện cho tới nước này, Hậu Thượng Duy cũng đành phải lấy Trịnh Lập Minh làm bia đỡ đạn, "Tiểu Minh, cậu hiểu rõ tôi nhất. Tôi đã có một người trong lòng rồi, có phải hay không?"

Trịnh Lập Minh cười vui vẻ, đây chính là Hậu Thượng Duy đã thừa nhận mình!"Ừm!

Ngày ngày em đều ở chung một chỗ với anh Duy, em cũng biết rõ anh ấy đã sớm có người trong lòng, hơn nữa còn thích vô cùng, anh nói đúng không? Anh Duy."

Hậu Thượng Duy nở nụ cười khổ, "Đúng vậy! Thật sự là thích vô cùng, ước gì nuốt người đó lại!"

Mắt thấy tất cả mọi người đều viện cớ. Lương Sùng Nghị lại dời tầm mắt trở về hai anh em Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ.

Chung Giới Văn và Chung Vũ vội vàng xua tay nói: "Đại ca, anh đừng có nhìn chúng em như vậy, nói thế nào thì chúng em cũng là anh trai nó! Làm sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ?"

Lương Sùng Nghị hừ một tiếng, "Tôi là muốn hỏi các cậu. Bình thường con bé luôn qua lại với ai? Chẳng lẽ các cậu cũng không có chú ý sao?"

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ đối mặt nhau, Chung Giới Văn ngại ngùng nói:" Bình thường mọi người sinh hoạt không ổn định, có lúc nghỉ ngơi, có lúc bắt đầu làm việc, có lúc ngày đêm đảo lộn, cho nên, đối với hành tung của con bé cũng không rõ lắm!"

Chung Giới Vũ cũng cười xấu hổ nói:"Bởi vì con bé rất giống con trai, nên chúng em vẫn luôn yên tâm, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Lương Sùng Nghị nghe vậy, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, "Đáng chết, tôi không thể không bắt được tên đó."

Ngay tại cửa, giọng nói Chung Vũ Thần lại truyền tới, "Đại ca. . . . . . Anh đừng làm khó mọi người, dù sao. . . . . . Em cũng sẽ không nói ra tên người đó. . . • mọi người đi đi!"

"Tiểu Thần, rốt cuộc người kia là ai? Đáng giá để em hi sinh cho người đó như vậy?" Lương Sùng Nghị không hiểu hỏi.

"Đáng giá, đáng giá! Đại ca, người đó đáng giá để em bỏ ra tất cả. . . . . ."

Giọng nói Chung Vũ Thần càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngã xuống giường khóc thành tiếng.

Trịnh Lập Minh không đành lòng nhìn nữa, "Đại ca, Tiểu Thần đã rất khổ sở rồi, chúng ta cũng đừng ép cô ấy nữa."

Dũng Tử, A Lượng cũng có đồng cảm, "Dựa vào bản lĩnh của thám tử tư chúng ta, còn sợ không tra ra người kia là ai sao? Không nên làm khó con bé như vậy, chúng ta đi thôi!"

Nhìn ra Lương Sùng Nghị còn chưa bằng lòng, Hậu Thượng Duy vỗ vỗ bờ vai anh, "Đại ca, chúng tôi đều hiểu tâm tình của anh, chúng tôi cũng rất lo lắng cho con bé, thế nhưng, có một số việc vẫn không nên miễn cưỡng."

Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ cũng miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Là hai anh em chúng em không có chăm sóc tốt cho con bé, mọi người không nên tự trách, như vậy chúng em cũng đỡ xấu hổ hơn."

Lương Sùng Nghị lại liếc mắt nhìn chằm vào cửa phòng, cuối cùng không nói gì, xoay người ra khỏi nhà họ Chung.

Những người khác cũng rời đi theo, Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ cũng mệt mỏi, đi ra ngoài hóng mát một chút, căn phòng cũng chỉ còn lại con chó nhỏ gầm nhẹ một tiếng, cùng một cô gái khóc nghẹn ngào.

******

Sau khi tan việc 30 phút, Trịnh Lập Minh đã đi tới đi lui trước phòng làm việc lãnh đạo.

Bận bịu cả ngày vẫn không có đầu mối, Dũng Tử và A Lượng đã sớm tan việc, Hậu Thượng Duy cũng chuẩn bị rời khỏi. Lại thấy vẻ mặt Trịnh Lập Minh không yên, liền nắm lấy bả vai cậu hỏi: "Sao vậy?"

"Em. . . Có mấy lời. . . . . . Không biết có nên nói cho đại ca không?" Trịnh Lập Minh cực kỳ do dự.

"Là liên quan đến em gái sao?" Hậu Thượng Duy có năng lực quan sát nhạy bén đến kinh ngạc.

Trịnh Lập Minh gật đầu, còn cắn cắn môi dưới không biết làm sao.

Hậu Thượng Duy sờ lên gò má cậu, khuyên nhủ: "Đi đi! Nếu không nói, sợ rằng sẽ không kịp."

"Vâng, được rồi!" Trịnh Lập Minh lấy thêm dũng khí, gõ cửa phòng lãnh đạo.

"Vào đi." Âm thanh Lương Sùng Nghị âm trầm vang lên.

Trịnh Lập Minh đẩy cửa vào, nhưng thấy ánh nắng mặt trời chiều ngoài cửa sổ, bên môi Lương Sùng Nghị ngậm lấy điếu thuốc, vẻ mặt cô đơn.

Cả ngày hôm nay anh đều như vậy, bởi vì anh không thể nghĩ ra là ai có thể đụng vào thân thể Tiểu Thần, là ai khiến cô mang thai còn không chịu nói ra tên? Anh thế nào cũng không thể nghĩ ra.

"Đại ca. . ." Trịnh Lập Minh hô lên một tiếng.

"Có chuyện tìm tôi?" Lương Sùng Nghị xoay người lại.

"Là như vậy, em chỉ là tự mình suy đoán thôi, em thật sự không thể xác định. . . Nhưng đây là chuyện có liên quan tới Tiểu Thần. . . Em lại không thể không nói cho anh. . . . . ."

Trong mắt Lương Sùng Nghị chợt hiện ra tia sáng, ra lệnh: "Nói mau!"

Trịnh Lập Minh nhắm mắt lại, quyết định bằng bất cứ giá nào."Ngày ấy. . . . . . Không phải đại ca dẫn mọi người đi uống rượu sao? Sau khi đại ca uống say. . . Thì do em và Tiểu Thần đưa anh về. Nhưng mà. Bởi vì em có việc. Nên chỉ đưa đại ca về đến nhà, liền giao đại ca cho Tiểu Thần. . . . . . Sau đó em liền rời đi trước. . . . . ."

"Cái gì?" Lương Sùng Nghị lùi lại một bước. Cả người tựa vào vách tường.

Mặc dù khó có thể mở miệng, nhưng Trịnh Lập Minh vẫn cắn răng nói ra, "Em là không dám nói. . . Nhất định đêm hôm đó có chuyện xảy ra. . . . . . Nhưng em hiểu rất rõ Tiểu Thần, cô ấy tuyệt đối không thể nào tùy tiện xảy ra quan hệ với người khác, cô ấy là một cô gái ngây thơ thuần khiết, . . . . . . Em tin tưởng cô ấy sẽ không để mình bị vùi lấp như vậy."

"Cậu không cần nói nữa." Lương Sùng Nghị mệt mỏi bỏ tàn thuốc xuống, trong đầu thầm nghĩ lại số quần áo được xếp gọn, một đêm xuân sắc trong mộng. . . . . . Không, đó không phải là mộng, tất cả đều là thật!

"Đại ca, anh nghĩ ra cái gì sao?" Trịnh Lập Minh nhìn ra Lương Sùng Nghị giống như đột nhiên tỉnh táo.

"Không sai, tôi đã nghĩ ra tất cả. Hiện tại tôi muốn đuổi theo con bé." Lương Sùng Nghị bừng tỉnh hiểu ra, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.

Trịnh Lập Minh thấy thế, cũng biết mình đã làm đúng, lộ ra sự vui vẻ như trút được gánh nặng.

Lúc này Hậu Thượng Duy đi tới, mang trên mặt nụ cười sáng tỏ, "Xem ra cậu đã giải ra đáp án không biết, đại trinh thám!"

"Đều là do anh Duy dạy tốt!" Trịnh Lập Minh vui vẻ dựa đầu vào trong ngực Hậu Thượng Duy, bởi vì cậu thật sự rất vui mừng cho Tiểu Thần! Cuối cùng hoàng tử và công chúa cũng có thể sinh sống vui vẻ hạnh phúc.

"Cái tên nhóc này!" Hậu Thượng Duy vuốt ve khuôn mặt cậu. Đón nhận lấy ánh mắt trong suốt, không nhịn được cúi đầu hôn xuống.

Lúc này, cả phòng chính là lúc dành cho người có tình ý.

Ở cửa nhà họ Chung, Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ đang bận rộn kéo hành lý ra, đây đều là đồ đạc mà Chung Vũ Thần muốn mang về quê, nhớ lại thì trong bốn năm nay, cũng chỉ có từng ấy cái túi mà thôi.

"píp píp! píp píp píp!" Một hồi tiếng còi vang lên, chiếc xe màu đen trước mặt hẳn là của Lương Sùng Nghị.

"Đại ca, sao anh lại tới đây?" Chung Giới Văn chạy lên trước hỏi.

"Em gái, à không, Tiểu Thần đâu?" Lương Sùng Nghị nhắc nhở mình nên đổi lại cách gọi.

"Tiểu Thần?" Chung Giới Văn cũng không hiểu cách gọi như vậy có ý gì, "Con bé còn ở trong phòng. Cũng sắp ra thôi, Giới Vũ TiểuMèoHoang_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôncòn phải giúp nó mang con chó con về quê nữa."

"Con chó kia gọi là ‘đại ca’ sao?" Nét mặt Lương Sùng Nghị như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Chung Giới Vũ đang ôm lồng chó đi ra ngoài, Chung Vũ Thần cũng đi theo phía sau, vừa nhìn thấy chiếc xe của Lương Sùng Nghị liền dừng bước lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Lương Sùng Nghị đi tới trước mặt cô, "Tiểu Thần, thân thể em có khỏe không? Có khó chịu chỗ nào hay không?"

Chung Vũ Thần cúi đầu, tránh tầm mắt của anh, "Em. . . Em không sao. Đại ca. . . . . . Anh có chuyện gì không?"

Lương Sùng Nghị nắm lấy bả vai cô, cảm thấy thân thể của cô cứng ngắc, "Nếu như em còn coi tôi là đại ca của mình, thì nên để cho tôi tiễn em đoạn đường này, có lẽ sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt, cho nên đại ca sẽ làm một chuyện cuối cùng vì em được không?"

Chung Giới Văn nghe xong rất cảm động, "Đại ca, anh thật là có tình nghĩa."

"Em gái của chúng ta cũng coi như là có phúc, có đại ca thương nó như vậy." Chung Giới Vũ cảm phục nói.

Nhưng Chung Vũ Thần lại không cách nào cảm nhận được như họ, lắc đầu một cái nói."Không cần, em không muốn làm phiền đại ca."

Anh nhìn vào hai mắt cô, giọng nói bức ép, "Tiểu Thần, ngay cả yêu cầu như vậy mà em cũng không chịu đồng ý với tôi sao? Rốt cuộc cho tới nay em xem đại ca là gì? Em căn bản vẫn coi tôi là người ngoài có đúng hay không? Em xảy ra chuyện lớn như vậy đều không nói cho tôi biết, hiện tại cũng không nguyện ý cho tôi tiễn em một đoạn đường, em nói đi! Đến cuối cùng em gọi tôi là đại ca có ý gì?"

"Em em không có ý này" Cô rũ mắt xuống, uất ức vô cùng.

Chung Giới Văn không thể nhìn nổi nữa, "Tiểu Thần, đại ca có tình có nghĩa với em, em cũng không nên từ chối người ta như vậy!"

Chung Giới Vũ cũng dùng sức gật đầu, "Nói đúng đó! Đại ca hiểu em nhất. Em cũng đừng ở trong phúc mà không biết hưởng."

"Nhưng. . . Nhưng em -. . .-"

"Đi theo tôi, không được nói không!"

Mặc kệ Chung Vũ Thần phản đối thế nào, Lương Sùng Nghị và các anh trai đều kiên trì, mang hành lý của cô bỏ ra sau xe Lương Sùng Nghị, lồng chó cũng được đặt ở chỗ ngồi phía sau, đôi mắt nó tò mò đang nhìn quanh bốn phía.

"Vậy tôi sẽ mang Tiểu Thần đi" Lương SùngTiểuMèoHoang_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nghị ngồi lên xe, cứ thế nói với Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ.

"Đại ca, em gái, đi trên đường cẩn thận! Hẹn gặp lại."

Vẫy tay với Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ, Lương Sùng Nghị không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Còn Chung Vũ Thần ngồi ở bên cạnh, yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng đã sớm rối loạn.

Tại sao? Tại sao đại ca lại muốn đưa cô đi? Như vậy sẽ chỉ khiến cô càng khó sử hơn, buồn phiền hơn mà thôi! Còn không bằng cứ để cho cô lặng lẽ rời đi một mình, sẽ để cho tất cả trở thành dấu chấm.

Xe lái hơn 10 phút, Chung Vũ Thần bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng, "Đại ca, đây là hướng ra đường cao tốc sao?"

"Không phải." Anh trả lời rất ngắn gọn.

"Không đúng ?"

"Đây là hướng đi tới nhà tôi." Anh vẫn nhìn chăm chú về phía trước, đến nhìn cũng không nhìn cô một cái.

"Cái gì? Anh. . . . . . Anh không lầm chứ? Em muốn trở về Vân Lâm mà!"

"Em sẽ về Vân Lâm, ngày mai tôi sẽ trở về cùng em, nhưng tối nay chúng ta có chuyện phải nói." Anh quẹo tay lái một cái, lái xe vào cửa nhà để xe.

"Nói chuyện gì? Em không có lời gì để nói, anh không tiễn em thì thôi, em sẽ tự ngồi xe!" Chung Vũ Thần tức giận, đây là lần đầu tiên cô tức giận với đại ca, bởi vì cô thật sự rất tức giận!

Xe dừng lại, Chung Vũ Thần lập tức mở cửa xuống xe, giận đùng đùng đi ra phía sau lấy hành lý.

Động tác của Lương Sùng Nghị còn nhanh hơn cô, đã vượt lên trước xách ra hai túi lớn, trực tiếp đi vào cửa chính.

"Đại ca, anh điên rồi a!" Chung Vũ Thần đi theo anh vào nhà, không thể tưởng tượng được nhìn anh.

Lương Sùng Nghị không nói câu nào, ngậm chặt miệng đi trở lại nhà để xe, hoàn toàn không đi để ý tới cô. Anh ôm lấy lồng chó thả vào trong phòng khách, còn lấy nước uống cho con chó uống.

"Đại ca!" Chung Vũ Thần không nhịn được kêu lên.

Lương Sùng Nghị sắp xếp tất cả, rồi đóng cửa lớn lại, kéo tay cô đi vào phòng ngủ, không để ý cô đang kháng nghị và kêu la, mà kéo cả người cô đến bên giường ngồi xuống.

"Đừng có kêu la nữa, như vậy đối với cái thai không tốt." Vẻ mặt anh không chút thay đổi nói.

"Anh. . . . . . Là anh không chịu giải thích gì, nên em không kêu sao được?" Chung Vũ Thần nhanh chóng bị anh đánh bại.

Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt thâm trầm giống như biển rộng, "Đêm hôm đó là em giúp tôi cởi quần áo, em đã nói dối tôi là thằng nhóc đó cởi, nhưng thật ra là em chăm sóc tôi cả đêm."

Chợt nghe thấy những lời nói này, cổ họng Chung Vũ Thần nghẹn lại, giống như nàng tiên cá không nói ra lời.

"Hôm sau tỉnh lại, tôi cho là mình đã mơ một giấc mộng không nên có, kết quả đó lại là thật, tôi đã ở bên em, cho nên em mới mang thai." Anh nói chuyện nói xong giống như là đang tố cáo từng việc.

Không khí ngừng lại, Chung Vũ Thần giống như có thể nghe thấy nhịp tim của mình, nó cứ nhảy lên nhảy xuống.

Tay của anh chạm vào cái bụng vẫn bằng phẳng của cô, truyền đến một hồi cảm giác ấm áp. Nhưng anh đều nói những lời lạnh lùng, "Đây là đứa bé của tôi, thế nhưng em lại muốn một mình mang nó rời khỏi tôi, em lại còn muốn gạt tôi cả đời, em. . . . . .

Tôi thật sự không biết. . . . . . Muốn đánh em một trận hay là làm thế nào?"

Chung Vũ Thần đẩy tay anh ra, quật cường quay đầu đi, "Anh. . . . . . Ít tự cho là đúng đi! Đứa bé này căn bản không phải là của anh, em cũng không phải chỉ có lên giường với anh, tại sao anh. . . Nói mình là ba của đứa bé?"

Anh nắm lấy bả vai cô, không để cho cô ngoảnh mặt với anh, "Không cần gạt tôi nữa, tôi rất rõ em là người thế nào, sẽ không dễ dàng làm như vậy, đứa bé này nhất định là của tôi, em cũng sẽ là của tôi!"

"Anh đang nói gì vậy? Em và đứa bé không có bất cứ quan hệ gì với anh."

Anh đưa tay sờ lên tóc cô. Giống như trước kia anh vẫn thường làm vậy, nhưng lại có có ý nghĩa khác.

"Nếu là tôi làm ra chuyện, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, ngày mai, tôi sẽ nói cho mọi người tôi chính là ba của đứa bé, tôi cũng sẽ trở về Vân Lâm cùng em, hướng cha mẹ em cầu hôn, chúng ta phải nhanh chóng kết hôn."

" Kết. . . . . . Kết hôn?" Chung Vũ Thần lấy giọng điệu run rẩy trả lời, "Em. . . Em không kết hôn! Em tuyệt đối. . . . . . Không kết hôn với người em không yêu, không thể nào kết hôn?"

"Em hãy chín chắn một chút, vì con của chúng ta, chúng ta phải cho nó một gia đình, đây là

Trách nhiệm của ba mẹ, không phải nói giỡn.”

“Không cần... Em không cần anh lo.” Trách nhiệm, trách nhiệm, trách nhiệm, cô hận nhất hai chữ này.

“Tiểu Thần, em nhìn tôi, hãy cẩn thận nghe tôi nói.” Anh bưng lấy mặt cô, giốnh như muốn nhìn sau nội tâm co, “Mặc kệ em cự tuyệt thế nào, tôi cũng sẽ nhất định phải cưới em, mà em không thể kháng cự được, cho nên không nên uổng phí hơi sức, ngoan ngoãn nghe lời tôi, hiểu không?”

“Anh.... anh không phải là đại ca ngày thường......” cô sững sờ nhìn anh, cô chưa bao giờ thấy anh lại kiên quyết như vậy.

Bên môi anh hiện lên nụ cười, “Quá khứ tôi là lấy tình anh em đối xử với em, hiện tại tôi là người đàn ông của em, không phải là đại ca của em, mà là đối với người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không dễ dàng buông tay, không! Phải nói lần này, tôi vĩnh viễn sẽ không để cho em rời đi.”

“Đàn ông........Phụ nữ.......” Chung Vũ Thần vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận quan hệ mới này.

“Còn không hiểu sao? Để tôi tới dạy em.....” anh nói xong liền hôn lên môi cô, nuốt lấy tất cả kháng nghị và nghi vấn, chỉ cho phép cô phát ra tiếng rên rỉ cùng âm thanh thở gấp.

Đêm tối mờ mịt, ánh đèn toả sáng, chiếu rọi lên thân thể một đôi nam nữ triền miên trên giường.

“Không cần....... không cần nhìn em như vậy.......” Chung Vũ Thần liều mạng muốn che kín mình.

“Tại sao không? Em không biết mình rất đẹp sao?” Anh kéo hai tay cô ra, nóng bỏng dò xét thân thể mềm mại của cô.

“Em không có đẹp chút nào......” giọng nói của Chung Vũ Thần quả thật muốn khóc.

“Ai nói? Trong mắt anh, em chính là đẹp nhất.” Ai có thể tưởng tượng được? Cô bé luôn ăn mặc như con trai, lại có một thân thể mềm mại, đường cong yểu đệu như thế.

“Anh.... nhìn đủ chưa? Anh còn muốn làm gì nữa?” cô sợ sệt muốn lùi một bước.

“Anh không chỉ muốn nhìn em, còn muốn chạm vào em, hôn em, liếm em, ăn em...”

Không sai, trừ thị giác thoả mãn, anh còn muốn xúc giác, vị giác, khứu giác và cảm giác thoả mãn.

Anh căn bản không nếm cô đủ, trong giấc mộng xuân nhộn nhạo kia, anh phải biết một ít quá trình kia có đều là thật hay không.

“Đừng! Thật là nhột! Thật kỳ quái....” khi anh hôn lên ngực cô, cô đều nhịn không được run lên.

Quả nhiên, lúc tỉnh táo so với lúc say rượu càng làm cho anh quên hết tất cả, “Bé ngoan chớ lộn xộn, mặc dù dáng vẻ em khóc thật đáng yêu nhưng anh chắc chắn sẽ không dừng lại.”

“Đủ rồi! Không cần!” Cô ôm lấy đầu anh, cảm thấy anh lại muốn di chuyển xuống.

“Ban đêm lại rất dài, anh lại muốn từ từ nhấm nháp em.” Anh rất kiên trì cười nói.

Sau khi những nụ hôn vỗ về chơi đùa, anh mở ra bắp đùi mềm mại của cô, thử chậm rãi tiếng vào trong cơ thể cô, cảm thấy cô căng thẳng và ấm áp, khiến cho anh lập tức thoã mãn và thở dài.

“Đau! Không ngờ sẽ đau....” Cuối cùng khoé mắt cô chảy ra nước mắt.

“Đừng sợ, anh sẽ từ từ.” Anh lại an ủi vỗ về lần nữa, muốn tình nhân bé nhỏ của mình có thể tiếp nhận sự hiện hữu của anh.

“Không cần, người ta không đừng!” Cô bất lực lắc đầu.

“Không? Anh không chấp nhận cái chữ ‘không’ này.” Anh lộ ra nụ cười dịu dàng, từ từ thăm dò cơ thể cô, bên hông chợt nhấn một cái, lại tiến vào chỗ sâu nhất.

“Anh.... trời ạ....” cô rất muốn đẩy anh ra.

“Em có thể làm được, em có thể tiếp nhận anh, không phải sao?” Anh ngăn chặn hai tay của cô, ở tren cô luật động ra vào.

“Anh thật quá đáng...” Cảm thấy anh không ngừng xâm chiếm cô, khiến cho hai chân cô cũng run rẩy.

Anh cúi người để cho lồng ngực mình ma sát với bộ ngực cô, cúi đầu liếm hôn mồ hôi trên người cô, “Anh sẽ không khách khí với em nữa, từ hôm nay trở đi, em chính là người phụ nữ của anh....”

Cuối cùng là có ý gì? Chung Vũ Thần muốn hỏi rõ rang, lại không nói ra lời nao, cô thậm chí đã quên mất, cũng ngất đi mất, chỉ có thể cảm thấy nhiệt độ trên người anh, mồ hôi của anh, tất cả của anh....

Ngày mười hai tháng tám, thời tiết không cách nào đoán được.

Đại ca biét đây không phải là một giấc mộng. Thế nhưng biết mình là ba của đứa be, lại còn nói muốn lấy tôi làm vợ! Có lẽ giấc mộng đẹp đang trở thành sự thật, nhưng tôi không có cách nào cảm thấy hạnh phúc, bởi vì, có con mới cưới là lý do không lãng mạn nhất.

Tối nay chúng tôi lại làm một giấc mộng, nhưng tôi sợ, cái giấc mộng này chỉ là trách nhiệm, tôi cảm thấy nó đau xót dường nào.


NHẬT KÍ THEO ĐUỔI ANH
Tác giả: Khải Ly
Chương 8

Ads Sáng sớm, khi Chung Vũ Thần mở mắt ra, nhìn Lương Sùng Nghị ngủ say bên cạnh, không biết nước mắt làm sao? Từ từ ngưng tụ, khiến người đàn ông ở trước mắt càng thêm xa cách không thể nắm lấy.

Cô vươn tay, mang theo chút run rẩy sờ qua hàng lông mày của anh, hành động này vốn chỉ có thể len lén ảo tưởng ở trong mộng, mà nay cũng đã trở thành sự thật, nên cô không thể không cảm động, dù sao cô cũng đã chờ đợi một thời gian dài!

Thế nhưng. . . Cô lại sợ anh tỉnh lại bao nhiêu, lại muốn nói những lời "Trách nhiệm" kia, khiến cho trái tim cô rơi xuống vực thẳm, vì vậy chỉ có giờ phút này, thừa dịp anh còn ngủ, mà để cho họ giả vờ thành đôi yêu nhau!

Đúng lúc Lương Sùng Nghị tỉnh lại, khi anh mở mắt ra, lúc này nhìn thấy người phụ nữ của anh, bên môi anh hiện lên sự mãn nguyện, duỗi hai tay ra, liền ôm cô vào trong ngực.

"Chào, Tiểu Thần." Anh thì thầm bên tai cô.

Cô cúi đầu, không dám nhìn anh, trên mặt nóng dần lên, "Buông em ra. . . . . ."

Thế nhưng anh lại đè cô xuống phía dưới, dựa vào trán cô nói, "Tối hôm qua anh không có làm em đau chứ?"

Tối hôm qua -- ừm -- em- -"Em không biết!"

Anh thích thú với vẻ thẹn thùng của cô, mang theo sự đùa cợt, hôn xuống bả vai cô, "Thật sao? Vậy anh sẽ kiểm tra một chút."

"Không cần -- đại ca, không nên như vậy!" Tay nhỏ bé của cô đập vào lưng anh.

"Đại ca?" Anh bất mãn ngẩng đầu lên, "Bây giờ còn kêu anh là đại ca sao?"

"Vậy. . . . . . Nếu không thì là gì?" Cô gọi anh là đại ca thì có gì sai!

"Gọi tên anh, không phải em không biết tên anh chứ?"

Cô sững sờ gật đầu, "Em đương nhiên biết tên của anh! Nhưng. . . . . . Nhưng. . . Em không gọi tên ra được. . ."

Trong mắt anh hiện lên sự nham hiểm, "Vậy anh không thể làm gì khác hơn là nghiêm hình bức cung rồi."

Nhìn anh lại cúi đầu hôn đông hôn tây, hơn nữa hai cánh tay còn đưa xuống tập kích, khiến toàn thân Chung Vũ Thần cứng ngắc, "Đại ca, đừng mà! Em. . . Em gọi tên anh là được. . . . . . Anh mau dừng tay. . . . . ."

"Gọi đi!" Anh lười biếng nói.

"À. . . Cái đó. . . Cái đó. . . . . . À. . . . . . Sùng. . . . . . Sùng Nghị. . . . . ."

Anh hài lòng mỉm cười, "Cho em một phần thưởng!"

Nói xong anh liền hôn xuống đôi môi cô, vô cùng triệt để, đòi hỏi, tuyệt đối không giống như thưởng cô.

*****

Mặc dù không khí buổi sáng còn vui vẻ, nhưng khi nói đến chuyện công khai, Chung Vũ Thần liền trợn mắt, miệng tê liệt, giống như mình phải đi chiến đấu vậy.

Lương Sùng Nghị đặt hành lý ra cốp sau, lồng chó cũng thả vào chỗ ngồi, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, "Tiểu Thần, anh đã gọi điện thoại cho mọi người, bọn họ đều đang chờ ở trong công ty, đi thôi!"

"Em không đi!" Cô kiên quyết xoay người sang chỗ khác.

"Em không đi, muốn anh ôm em sao?" Anh nói xong định đưa tay ôm lấy cô.

Cô vội nhảy ra bên cạnh, "Đừng đụng em! Em nói không đi là không đi, anh đừng ép buộc em."

Bộ dạng cô cáu kỉnh thật đáng yêu, trong lòng Lương Sùng Nghị nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra, mà anh lạnh lùng nói: "Anh ép em? Không! Là em ép anh."

Anh liền ôm lấy cô, nhét cô vào chỗ ngồi, còn mình cũng lên xe, lập tức cho nổ máy.

"Em ghét anh! Cả thế giới này em chỉ ghét mỗi anh!" Sự tức giận của cô chỉ có thể phát tiết lên của kính xe.

Anh muốn cười lại không thể cười, xoay qua chỗ khác, thay cô thắt dây an toàn, mà động tác thật sự khiến cô yên tĩnh lại.

"Trước hết chuẩn bị tâm lý thật tốt đi! Anh sẽ cho em trở thành Lương phu nhân trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa đứa bé của chúng ta cũng sẽ ngoan ngoãn gọi anh là ba." Vẫn dịu dàng vuốt tóc cô như thế, nhưng giọng nói của anh lại như biến thành người khác.

Chung Vũ Thần vừa sợ vừa tức nhìn anh, "Anh Giới Văn và Giới Vũ sẽ không chấp nhận anh, ba mẹ em cũng sẽ phản đối."

"Chúng ta sẽ mỏi mắt chờ xem đi!"

Xe rất nhanh đã lái đến thám tử Long Bàn, mọi người đã sớm chờ đợi dài cổ ở bên trong.

Cửa chính vừa mở, giọng nói của Lương Sùng Nghị truyền đến, "Xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu."

Mọi người đều ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi!

Bởi vì, Lương Sùng Nghị đang dắt tay Chung Vũ Thần, mặc dù vẻ mặt Chung Vũ Thần không nguyện ý, nhưng Lương Sùng Nghị vẫn ôm chặt cô đi tới, cứng rắn bắt cô ngồi vào ghế sa lon, hơn nữa là phải ngoan ngoãn ngồi trong khuỷu tay anh.

Tất cả mọi người ngây người, chỉ có duy nhất Trịnh Lập Minh là đoán được tình huống gì, bởi vì, cậu cũng có thể coi như là nguyệt lão của họ!

Lương Sùng Nghị hắng giọng, quay sang Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ nói: "Xin lỗi, Giới Văn, Giới Vũ, các cậu giao Tiểu Thần cho tôi chăm sóc, tôi lại khiến cho cô ấy xảy ra chuyện như vậy, hoàn toàn là bởi vì đêm đó tôi say rượu, ngay cả mình làm cái gì cũng không nhớ, đến ngày hôm qua tôi mới biết rõ sự thật. Nếu Tiểu Thần mang thai đứa bé của tôi, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm, tôi hi vọng các cậu có thể đồng ý cho tôi và Tiểu Thần kết hôn, nhất định tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy tốt."

Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ngây ngẩn ba giây, không có cách nào phản ứng kịp.

Chung Giới Văn"A. . . A. . . . . ." mấy tiếng, mới tìm lại âm thanh nói: "Anh. . . . . Anh chính là người khiến con bé có thai?"

"Đúng, chính là tôi." Lương Sùng Nghị thận trọng gật đầu, "Tôi sẽ để cậu và Giới Võ dạy dỗ tôi một trận. Không cần khách khí, đây là việc tôi nên nhận, cho dù các cậu động thủ, tôi cũng sẽ không đánh trả ."

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ hai mặt nhìn nhau, cũng mất đi chủ ý, đối phương là đại ca mình tôn kính nhất, rồi lại khiến em gái chưa cưới đã mang thai, tình huống mâu thuẫn như vậy, khiến hai người chưa bao giờ phải đối mặt.

Ba người đàn ông giằng co chốc lát, cuối cùng Chung Giới Văn cắn răng, đưa ra một đấm, đánh vào lồng ngực Lương Sùng Nghị, đổi lại Chung Giới Vũ cũng cau mày đánh ra đấm nữa.

"Đại ca, em gái chúng em giao cho anh."

"Con bé là một cô gái tốt, đại ca, nhất định anh phải thương nó, yêu nó, chúng em sẽ tha thứ cho anh."

Lương Sùng Nghị bình tĩnh đón nhận hai đấm này, đến bước chân cũng không lùi lại một bước, nghiêm túc hứa hẹn, "Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ có duy nhất Tiểu Thần là người của mình, tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc."

"Bọn em chúc phúc cho hai người." Hai anh em nhà họ Chung vừa nói.

Chung Vũ Thần lặng lẽ nhìn Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ, nước mắt không tự chủ dâng lên, các anh quan tâm cho cô thế nào, lo lắng cho cô làm sao, thì tất nhiên cô cũng biết.

Đối với sự giao phó của Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ, Lương Sùng Nghị chuyển sang những người khác nói: "Thượng Duy, Dũng Tử, A Lượng, Tiểu Minh!"

"Dạ!" Bọn họ cùng nhau đứng thẳng đáp.

Lương Sùng Nghị nắm tay Chung Vũ Thần lên, hướng về phía mọi người ra lệnh nói: "Từ nay về sau, các cậu cũng phải gọi Tiểu Thần là chị dâu."

"Hả?" Chung Vũ Thần kinh ngạc, cô lại có thể từ em gái biến thành chị dâu!

Mặc dù những người khác kinh ngạc, nhưng không dám chần chừ, lập tức gọi: "Chị dâu!"

"Không, em. . . em. . . . . . Không phải. . . . . ." Chung Vũ Thần xua tay muốn phủ nhận.

Lương Sùng nghị cũng không cho cô cơ hội như vậy, bàn tay dùng sức nắm lấy hông cô.

"Rất tốt, sau đó tất cả chúng ta sẽ lên đường tới Vân Lâm. Giới Văn, Giới Vũ, hai người các cậu đi cùng xe với tôi, Dũng Tử, A Lượng, Tiểu Minh, các cậu ngồi xe Thượng Duy, nhiệm vụ của chúng ta chính là đến nhà họ Chung cầu hôn."

"Dạ!" Đại ca ra lệnh một tiếng, có ai dám không nghe? Mọi người vội vàng chia nhau chuẩn bị đồ đạc, sính lễ, tiền lì xì! và cả quà tặng, đến lúc đó phải cho đại ca, chị dâu mặt mũi mới được!

"Anh không cần đùa vậy!" Chung Vũ Thần chuyển sang Lương Sùng Nghị nói.

"Đùa? Hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể làm trò đùa?" Lương Sùng Nghị mỉm cười nói.

"Em sẽ không gả cho anh."

"Có muốn đánh cuộc hay không? Anh muốn người thắng sẽ là anh."

Đại ca cùng chị dâu cãi vả, những người khác không có quyền hỏi tới, dù sao sắp có chuyện vui rồi, cũng nhanh hành động một chút!

*******

Huyện Vân Lâm, đây là nơi làm nông nghiệp, chung quanh vẫn có thể thấy được đất đai xanh màu, gió thổi phất phơ, hiện lên một luồng sóng lúa lớn.

Hai vợ chồng nhà họ Chung đều là gia đình nông dân, ở nơi này, ánh mặt trời trong trẻo, hai người họ đang trờ về sau một ngày cày cấy, nhưng không ngờ lại nhìn thấy hai chiếc xe hơi đậu đó.

"Có khách tới à?" Chung Khánh Phong cầm lấy mũ, cẩn thận dò xét hai chiếc xe này.

"Ồ! Đây không phải là Giới Văn, Giới Vũ sao?" Hà Liên Muội vừa ngẩng đầu, nhìn thấy hai đứa con trai đi ra từ phòng khách.

"Ba, Mẹ, chúng con đã trở lại." Chung Giới Văn mở miệng cười nói.

Chung Khánh Phong vừa mừng vừa sợ, "Muốn trở về thì cứ trở về à? Sao lại không gọi điện thoại thông báo chứ!"

Chung Giới Vũ lè lưỡi, "Có một tin tức tốt muốn thông báo cho mọi người biết!"

Hà Liên Muội"Ồ!" Một tiếng, "Chuyện gì? Là hai người các con muốn kết hôn à?"

"Đều không phải là! Chỉ là, tóm lại vẫn là chuyện vui!"

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ đón cha mẹ vào trong phòng khách, để họ ngồi xuống chờ mọi người trào hỏi.

Hai vợ chồng Chung Khánh Phong và Hà Liên Muội sững sờ, trực tiếp nghĩ rằng đã sảy ra chuyện lớn!

"Giới Văn, Giới Vũ, có phải các con ở Đài Bắc chọc phải phiền phức gì không? Người ta hiện tại đã

tìm tới nhà rồi! Hai người bất tài này, muốn làm ta tức chết à?” Chung Khánh Phong cao giọng mắng.

“Không có ạ! Chúng con rất ngoan!” Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ vội vàng phủ nhận.

“Bác trai, bác hiểu lầm rồi.” Lương Sùng Nghị mở miệng giải thích, “Trên thực tế, chúng con bởi vì con gái bác mà đến.”

“Tiểu Thần?” Sắc mặt Hà Liên Muội trắng bệch, “Chẳng lẽ Giới Văn và Giới Vũ bắt Tiểu Thần đi trả nợ rồi à? Các cậu tới đây là muốn tiền sao?”

“Ba, mẹ, hai người đừng nghĩ xấu như vậy được không?” Chung Giới Văn thật sự hoàn toàn bị đánh bại.

Lương Sùng Nghị đứng thẳng người, khom lưng cúi chào: “Bác trai, bác gái, đã mạo muội đột nhiên quấy rầy như vậy, con tên là Lương Sùng Nghị, hiện tại kinh doanh công ty thám tử tư, nếu như mọi người đáp ứng, con hy vọng có thể lấy Tiểu Thần làm vợ.”

“Lấy Tiểu Thần?” Chung Khánh Phong và Hà Liên Muội cũng la hoảng lên.

“Đúng vậy, hơn nữa còn phải nhanh chóng, bởi vì, trong bụng Tiểu Thần đã có đứa bé của con rồi.”

Lương Sùng Nghị liên tiếp bỏ lại hai quả bom, khiến vợ chồng họ kinh ngạc không thể phục hồi.

“Cậu nói láo! Tiểu Thần của chúng tôi ngoan như vậy, làm sao chưa kết hôn mà đã mang thai? Không thể nào… Không thể nào…” Chung Khánh Phong thiếu chút nữa thì bị trúng gió, Chung Giới Văn vội vàng đỡ cha đến bên ghế ngồi.

“Rốt cuộc…là thế nào…?” Đầu óc Hà Liên Muội trống rỗng.

“Thật xin lỗi, tất cả đều do con sai, xin hãy để con chịu trách nhiệm.” Lương Sùng Nghị càng cúi thấp hơn.

Chung Khánh Phong nắm chặt quả đấm: “Cái tên nhóc này, lại dám khi dễ Tiểu Thần nhà chúng tôi như vậy, tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu.”

“Xin bác trai, bác gái trách phạt con đi! Con thật sự xin lỗi, con chỉ có thể lấy cả đời mà bồi thường cho Tiểu Thần.” Lương Sùng Nghị khẽ khụy hai đầu gối xuống đất, cúi thấp đầu nói xin lỗi.

Chung Khánh Phong phát hỏa, dùng sức đá Lương Sùng Nghị mấy đá, không người nào dám tiến lên ngăn cản, cho đến khi Hà Liên Muội ngăn cản chồng mình: “Anh Phong, đừng đánh, người ta đã có thành ý.”

Vì Hà Liên Muội cảm thấy, một người đàn ông chịu đựng bị chửi, bị đá như vậy thì không phải là có thành ý sao?

“Hừ! Thành ý cái gì? Khốn kiếp!” Chung Khánh Phong là người hiểu rõ con gái nhất, nên tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này Lương Sùng Nghị mới ngẩng đầu lên: “Xin bác trai, bác gái tin tưởng, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Thần và đứa bé thật tốt.”

Hà Liên Muội thở dài một cái, quyết định cho anh một cái cơ hội: “Cậu đang làm gì? Có thể cho Tiểu Thần chúng tôi được sống những ngày tốt lành sao?”

“A Lượng.” Lương Sùng Nghị kêu một tiếng, A Lượng lập tức đưa lên một phần tài liệu.

“Bác trai, bác gái, mời xem qua, đây là tình hình của công ty, còn có tất cả tài sản trên danh nghĩa của con, sau khi kết hôn tất cả cũng sẽ chuyển thành tên Tiểu Thần, tất cả của con đều là của cô ấy, con sẽ khiến cô ấy được sống tốt.”

Chung Khánh Phong không biết chữ, nhưng Hà Liên Muội còn được học qua, vừa nhận lấy xem: “Anh Phong! Người trẻ tuổi này hình như rất có tiền! Ở Đài Bắc mở công ty, lại còn có nhà ở riêng!”

Chung Khánh Phong ho khan một tiếng, còn chưa thể đồng ý.

“Dũng Tử.” Lương Sùng Nghị lại gọi một tiếng, Dũng Tử liền mang tới một cái cặp.

Lương Sùng Nghị mở nó ra bên trong toàn là tiền giấy mới tinh: “Ở đây là một trăm vạn, con hy vọng bác trai, bác gái có thể gả Tiểu Thần cho con. Chúng con còn mang theo các loại quà tặng, cùng vì muốn cầu hôn.”

Chung Khánh Phong và Hà Liên Muội vừa nhìn, quả nhiên trên bàn bày đầy ắp quà tặng lớn nhỏ, gần như chất thành một ngọn núi.

Nhìn thấy họ có thành ý như vậy, Chung Khánh Phong cũng có chút dao động: “Tiểu Thần đã mang thai bao lâu?”

“Nửa tháng.” Lương Sùng Nghị trả lời, “Bây giờ còn chưa nhìn ra, cho nên con hy vọng có thể nhanh chóng cử hành hôn lễ, để Tiểu Thần mặc lễ phục kết hôn.”

Hà Liên Muội lại nói: “Nhưng thời gian khẩn cấp thế này, muốn liên lạc với bạn bè thân thích cũng rất phiền toái!” Bà nói ra lời này, đã bày tỏ sự đồng ý.

“Mọi chuyện cứ giao cho chúng con, bảo đảm tất cả sẽ không thành vấn đề.” Hậu Thượng Duy thay thế trả lời.

“Có thật không? Các cậu có thể làm được à?” Hà Liên Muội mừng rỡ.

“Đợi đã nào…! Tôi còn chưa có đồng ý vụ hôn nhân này!” Chung Khánh Phong giận dữ quát lên.

Lương Sùng Nghị mở miệng: “Bác trai, thẳng thắn mà nói, con đã từng kết hôn một lần, tuổi lại lớn hơn Tiểu Thần mười tuổi, nên con không xứng với cô ấy, nhưng bây giờ chúng con cũng đã có đứa bé, con bảo đảm là mình thật lòng với Tiểu Thần, con sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.”

Chung Khánh Phong trừng mắt liếc anh một cái, giống như muốn nghiên cứu lời anh có mấy phần là thật, sau đó ông lại hỏi: “Cậu…có thể đối tốt với nó không?”

“Con sẽ lấy sinh mạng thề.” Lương Sùng Nghị thành khẩn nói.

Tất cả mọi người đều yên tĩnh, đều cảm nhận được quyết tâm cao cả, đó chính là lời thề xuất phát từ tấm lòng.

Chung Khánh Phong thở dài, "Xem chừng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là giao Tiểu Thần cho cậu."

"Cám ơn bác trai, cám ơn bác gái." Lương Sùng Nghị lập tức cúi người bày tỏ lòng biết ơn. Tiểu✤Mèo✥Hoang

"Chúc mừng, chúc mừng, không phải là nên tổ chức đám cưới sao." Những người khác liên tiếp chúc mừng nói.

Mà mọi chuyện cho tới lúc này, cuối cùng cũng được chấm dứt, Lương Sùng Nghị đứng lên, đi tới cửa phòng bên cạnh, lấy ra cái chìa khóa để mở cửa, thì ra là Chung Vũ Thần bị nhốt ở trong phòng, đến bây giờ mới được thả ra.

Về phần nguyên nhân cô bị nhốt, đương nhiên là không muốn cô làm hỏng chuyện!

"Các anh thật quá đáng, lại đi nhốt em ở bên trong!" Chung Vũ Thần tức đến nổ tung.

Lương Sùng Nghị chỉ cười cười, không nói gì thêm.

"Anh mới vừa nói với cha mẹ em vậy? Sao các anh lại hợp lại giúp nhau?" Chung Vũ Thần còn không hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì?

"Tiểu Thần, con sắp kết hôn và làm mẹ rồi, cũng không chững chạc chút nào." Hà Liên Muội nói.

"Kết hôn?" Chung Vũ Thần chạy tới trước mặt mẹ mình, "Mẹ, con sẽ không gả cho anh ấy!"

Chung Khánh Phong dùng sức vỗ bàn một cái, "Tiểu Thần, con mau nói, có phải con mang thai đứa bé của cậu ta hay không?"

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của cha, cô không thể không thừa nhận, "Vâng . . . . . Là của anh ấy, không sai. . ."

Vậy thì không có gì để nói, con nhất định phải gả cho cậu ta."

"Ba, ba nói chút lý lẽ có được không?"

Chung Vũ Thần vẫn chưa từ bỏ ý định.

Chung Khánh Phong cũng không có trả lời, trực tiếp đi tới trước mặt Lương Sùng Nghị, vỗ vỗ bả vai con rể, "Con gái của ta còn chưa hiểu nhiều chuyện, nhờ cậu chăm sóc nhiều."

"Con biết rồi, xin bác yên tâm." Lương Sùng Nghị trả lời.

Nhưng Hà Liên Muội lo lắng nhất chính là chuyện sắp xếp hôn lễ, "Hôn lễ phải làm sao đây?

Còn phải tìm chỗ tổ chức, cũng phải chụp ảnh cưới, còn phải thông báo cho nhiều người !"

"Bác gái không cần lo lắng, mấy người anh em chúng con sẽ xử lý mọi chuyện, con muốn ba ngày sau có thể cử hành hôn lễ." Lương Sùng Nghị rất tự tin đối với việc này.

"Vậy thì tốt quá, nhất định phải làm cho náo nhiệt mới được!" Hà Liên Muội vô cùng vui vẻ.

"Chỉ là, trong vòng ba ngày, Tiểu Thần còn chưa có lấy chồng, nên phải ở trong nhà mới được." Chung Khánh phong lại rất coi trọng danh tiếng.

"Dĩ nhiên, mấy người chúng con định ở lại khách sạn trên trấn, ba ngày sau con sẽ tới cưới Tiểu Thần, như vậy chúng con xin đi trước." Lương Sùng Nghị vừa chuẩn bị rời đi, những người khác cũng lục tục đi theo.

"Chuyện này. . . . . ." Chung Vũ Thần mở tròn hai mắt, nhìn tất cả mọi chuyện, lại không thể tin được mọi người lại có thể không quan tâm đến sự tồn tại của cô, cứ tự tiện quyết định chuyện lớn cả đời cô như vậy. TiểuღMèoღHoangღ

"Tiểu Thần, đợi anh...anh sẽ nhanh chóng tới cưới em." Lương Sùng Nghị cúi đầu nói với cô.

"Anh...Nằm mơ đi!"

Lương Sùng Nghị chỉ hắng giọng cười to, liền xoay người rời đi.

"Chị dâu không nên lo lắng gì cả! Chắc chắn đại ca sẽ không để cho chị chạy mất!" Những người khác càng thêm dầu vào lửa, rối rít nói lời từ biệt như vậy.

Chờ những người ngoài rời đi, Chung Vũ Thần mới quay sang ba mẹ nói: "Ba, mẹ, hai người thật sự quyết định như vậy sao? Muốn gả con cho người đàn ông này? Không thể nào!"

Đối mặt với chất vấn của con gái, Hà Liên Muội chỉ cười vài tiếng, "Tiểu Thần, ánh mắt không tệ lắm! Loại đàn ông tốt đã không còn nhiều rồi."

Chung Khánh Phong nhàn nhã uống một hớp trà, "Con đi lên Đài Bắc bốn năm, cuối cùng không có có gì tốt hơn, nhưng lần này lại nhặt được bảo vật."

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ cũng liên tiếp gật đầu, "Nói cũng đúng, nếu như đại ca muốn phụ trách. Thì sẽ đảm nhận vai em rể, nhưng đốt đèn lồng cũng không tìm ra ai tốt hơn.

Xong đời, cuối cùng Chung Vũ Thần cũng lĩnh ngộ được, lần này tất cả mọi người đều đứng ở phe anh.

******

Ngày mười ba tháng tám, thời tiết giống như ánh sao màu bạc.

Tôi ngồi ở trước cửa sổ, thấy trên đồng ruộng có ếch kêu, ve kêu, gió thổi, đều nhiễu loạn lòng tôi.

Ba ngày sau, tôi thật sự phải gả cho đại ca sao? Khi tôi gọi tên anh thì tôi chỉ muốn ôm anh rơi nước mắt, nhưng mà không được, tôi không thể, tôi không muốn giấc mộng hoàn thành như vậy!

Tôi yêu anh, tôi thà ở xa yêu anh, cũng không muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh mà thân thể của hai người không thể đến gần, lại không thể lấy được yêu mến của anh, thì đối với tôi đó mới là tra tán nhất, có lẽ tôi quá tham, tôi muốn anh, muốn tất cả của anh, tôi không chỉ cần anh làm chồng của mình, còn phải là một người chồng yêu tôi.

Thần linh ơi! Xin nói cho tôi biết, cuối cùng việc thầm mến sẽ ra sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể tan thành mây khói sao?

******

Ba ngày sau, hôn lễ đúng hạn cử hành.

Nhân viên thám tử Long Bàn bình thường cũng không phải là chỉ làm việc kiếm tiền, năng lực của họ quả thật là hạng nhất.

Trịnh Lập Mình dùng Notebook in ra thiệp mừng, tự mình đi gửi. Hậu Thượng Duy chỉ gọi ra mấy cuộc điện thoại, lễ phục lập tức được mang xuống, còn gọi tới thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia. Dũng Tử và A Lượng phụ trách đặt bàn, đặt ra cả xe hàng để mua hết lễ phẩm.

Năm giờ chiều hôm đó, Ở trước sân nhà Chung gia bắt đầu khai vui, tiếp đó là ca hát, chiêng trống vang trời, tràn ngập hơi thở vui mừng nơi quê cha đất tổ.

Những người khách đến sớm đều cắn hạt dưa, vừa thưởng thức biểu diễn, mọi người thì thầm nói chuyện không yên.

Chung Vũ Thần nhìn lén ra ngoài từ cửa sổ, liền bị nhiều người bên ngoài dọa sợ, trời ơi, cô thật sự phải kết hôn sao?

"Tiểu Thần, mau tới đây, thợ trang điểm đang chờ con đấy!" Hà Liên Muội kéo con gái đến trước bàn trang điểm.

Lúc này, Chung Vũ Thần đã mặc xong lễ phục, đang chờ thợ trang điểm chuẩn bị.

"Mẹ, con thật sự không muốn gả đi. . . . . ." Cô vẫn còn đấu tranh đến cùng.

"Khách khứa đều đến đông đủ, con muốn để mẹ mất mặt." Hà Liên muội không cho phép loại chuyện mất mặt này xảy ra.

"Mọi người đều vì một trăm vạn mà bán đứng con?"

"Hư...! Con ở đây nói điên khùng gì vậy? Một trăm vạn dùng để mua vàng cho con, chiếc nhẫn, trang sức đều phải xài rất nhiều tiền? Những thứ khác cũng đều lấy đưa cho con làm đồ cưới rồi, con cũng không nên nói ba và mẹ tham tiền của con, quá bất hiếu rồi."

Chung Vũ Thần bất đắc dĩ than thở, xem ra cô cũng không thể thuyết phục được mẹ.

Giờ lành đã đến, cô dâu được mời ra ngoài, pháo cũng cùng được đốt lên, mọi người vỗ tay chào đón.

"Oa! Con gái 18 có khác, khi còn bé Tiểu Thần giống như con trai, sau khi lớn lên lại xinh đẹp như vậy!"

"Tiểu Thần của họ thật có phúc lớn! Lại có một người chồng hợp ý như vậy."

Bạn bè đều rối rít chúc mừng, khiến hai vợ chồng chung gia vui vẻ, đối với người con rể này càng hài lòng hơn.

Những thứ khác không nói, riêng bàn tiệc đã 50 bàn,có thể nói là chuyện lớn trên trấn, bữa tiệc bắt đầu lo liệu, vẫn kéo dài sang tận đường cái đối diện. Người không biết còn tưởng rằng đây là hội chùa náo nhiệt!

Lương Sùng Nghị đi lên phía trước, nắm lấy tay Chung Vũ Thần, từ giờ trở đi, cô chính là vợ của anh, cô còn rất nhỏ, một cô vợ nhỏ, thế nhưng, nhất định anh sẽ làm cho cô hạnh phúc.

Cảm thấy tầm mắt anh nóng bỏng, cô liền ngẩng đầu lên nhìn anh, cau mày hỏi:

"Anh nhìn cái gì?"

"Em thật là đẹp." Anh cúi đầu hôn lên gương mặt cô, khiến mọi người cao giọng trầm trồ khen ngợi.

Chung Vũ Thần xúc động, giờ khắc này cô cũng không muốn phá hư không khí, cho dù cô say mê!Thì cứ coi như đây là một hôn lễ hạnh phúc, làm bộ bọn họ là một đôi yêu nhau.

Trong hôn lễ, mọi người lại ăn uống..., hết sức thỏa thích, nhất là chú rễ cùng cô dâu mời rượu thì cuộn lên cao trào.

"Chị dâu chúc mừng cô." Trịnh Lập Minh giơ ly rượu lên nói.

"Tiểu Minh. . . . . ." Chung Vũ Thần nâng cái ly lên, ngón tay có chút run rẩy.

Giữa em trai và em gái, chỉ có nhau mới có thể hiểu được, hội đồng minh thầm mến phải kết thúc, phải biến thành đồng minh hạnh phúc!

Bình thường Trịnh Lập Minh cũng không uống rượu, nhưng hôm nay là ngày vui của Chung Vũ Thần, cho nên cậu đã uống vài ngụm, gò má mềm mại cũng nhàn nhạt đỏ hồng.

Hậu Thượng Duy thấy vậy liền chóa váng "Này! Mặt cậu rất đỏ!"

Trịnh Lập Minh sờ lên gò má mình, "Thật sao? Em đã lâu không uống rượu, em sợ mình sẽ uống rượu say!"

"Vậy còn cậy mạnh!" Hậu Thượng Duy đoạt lấy cái ly của cậu.

"Không sao, em biết rõ anh Duy sẽ chăm sóc em, có đúng hay không?" Trong mắt trong lòng Trịnh Lập Minh tràn đầy ý cười.

"Ngu ngốc!" Hậu Thượng Duy gõ cậu một cái, cũng rất nhẹ nhàng.

Chung Vũ Thần nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng vì Trịnh đất Lập Minh mà vui mừng, đoạn thời gian thầm mến hai năm này, cuối cùng cũng có một ngày kết thúc.

"Nhìn cái gì?" Lương Sùng Nghị cũng không thích tình huống này, muốn cô xoay đầu lại, "Không cho phép nhìn người khác, nhìn anh là được rồi." TiểuღMèoღHoangღ

Anh đang nói nhăng gì đó? Chung Vũ Thần có chút hoài nghi lỗ tai mình, "Có phải anh đã uống quá nhiều hay không?"

"Anh không có, anh rất tỉnh táo, anh hiểu rõ hôm nay là ngày anh kết hôn, hơn nữa em là vợ của anh, là mẹ của đứa bé." Anh ôm lấy bả vai cô, ngửi lấy hương thơm trên người cô.

"Thật sao?" Cô bất đắc dĩ mỉm cười. Có lẽ, cô tình nguyện mình không tỉnh lại như vậy.

*****

Đêm đã khuya, Lương Sùng Nghị thừa cơ chạy khỏi bữa tiệc, bước chân không yên mà đi vào phòng ngủ.

Chung Vũ Thần đưa lưng về phía anh, ngồi trước bàn trang điểm, hình như đang viết cái gì đó, vừa nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô liền đem đồ giấu trong ngăn kéo.

"Tiểu Thần?" Anh ngồi xuống bên giường, có vẻ say rượu.

"Anh lại uống say." Cô nói xong thật bình tĩnh, nhưng là rất lạnh nhạt.

"Không sao, để em chăm sóc anh là được!" Anh thoải mái cười nói.

Ngủ, Chung Vũ Thần đã sớm thay xong quần áo, mặc vào áo ngủ, liền trực tiếp bò lên giường, kéo chăn lên đắp, đây chình là câu trả lời của cô.

Nhìn cô vợ nhỏ quay lưng về phía mình, Lương Sùng Nghị liền tiến tới, “Đầu anh đau, em không định xoa bóp cho anh sao?”

“Anh đừng làm phiền, lần trước chẳng qua là ngoài ý muốn, em sẽ không chăm sóc cái con ma men này nữa.”

Đều vì đêm hôm ấy, đều vì sai lầm cả đêm, anh mới sẽ biến thành chồng cô… “Ngoài ý muốn? Đó cũng là một lần ngoài ý muốn may mắn, không phải sao?” Thế nhưng anh lại rất vui vẻ.

“Không phải!” Cô đẩy tay anh ra, liền lăn xa hơn.

“Tại sao không đúng? Rốt cuộc tại sao em lại mất hứng?”

Cuối cùng cô xoay người lại, hốc mắt khẽ ướt, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy, “Em không muốn….Bởi vì chuyện này…mà ngoài ý muốn kết hôn…Anh hiểu không?”

“Không hiểu, anh không muốn hiểu….” Anh nhìn chăm chú vào đôi môi phấn hồng của cô, “Anh muốn cả đêm, chỉ muốn làm như vậy…”

Đáy mắt anh dần dần tối lên dục vọng, để cho cô bắt đầu muốn lui về phía sau, “Anh làm cái gì vậy?”

Không cần.

Đã quá muộn, anh đã hôn lên cô, bên trong nụ hôn này có thêm mùi vị của rượu, khiên Chung Vũ Thần liền vô lực suy nghĩ giống như lần trước, không thể phản kháng.

Với đêm tân hôn ngàn vàng, một người chồng uống rượu say, cùng một người vợ có tâm tình mâu thuẫn, cứ như vậy mở ra cuộc hôn nhân của họ.

******

Ánh trăng như nước rơi vào giường lớn màu trắng, chiếu rọi vào đôi mắt yếu ớt của Chung Vũ Thần, bên trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh của cô, “Đừng như vậy, em không thể hít thở…”

“Anh không dừng lại được, em thật thơm, thật ấm, anh thấy thế nào cũng không đủ…”

Trong buổi làm chồng đầu tiên, Lương Sùng Nghị càn rỡ mò mẫm cô vợ, bởi vì, ba ngày chờ đợi trước đã phải đè nén, khiến giờ phút này anh trở nên tham lam.

Anh lấy tay trái nắm lấy hai tay cô, cúi đầu hôn liếm cổ cô, tay phải thì nhanh chóng lần mò cô.

“Tay của anh không nên để như vậy…” Cô không ngừng uốn éo người, lại không tránh khỏi dây dưa của anh.

“Không thích sao? Anh lại rất thích đụng em!” Ngón tay anh thô cứng trêu chọc trước ngực mềm mại cô, cố ý muốn cô thở gấp, khiến cho cô than nhẹ, đây chính là việc anh thích làm nhất đối với cô.

“Không phải là không thích…Em…Em…” Bảo cô phải hình dung như thế nào đây?

Lại muốn dừng lại, lại muôn nhiều hơn, cô cũng không biết rõ.

Nhìn hai chân cô khẽ run, khi anh vỗ về hòa tan cô, anh mới buông tay nhỏ bé của cô ra, muốn cô vuốt ve bắp thịt căng thẳng của cô, “Sờ anh, em cảm thấy chưa? Anh biến thành như vậy, đều là vì em!”

“Thân thể anh thật là nóng…Đừng tới đây…” Nhìn lửa dục trong mắt anh cô có chút sợ hãi.

“Cho anh, anh nghĩ muốn em, toàn bộ em! Em là người của anh, mãi mãi là vậy.” Anh ôm cô vào trong ngực, kéo ra bắp đùi trắng như tuyết của cô, kiên trì muốn thả lỏng thân thể của mình, không cho phép có một chút căng thẳng.

“Trời ạ!” Cô lại đình sa vào, sa vào khi anh nhiệt liệt.

Mà thân thể mềm mại của cô, cũng giống như là tìm đến nhà, ấm áp là vì anh, yêu kiều là vì anh, tất cả đều là vì anh.

“Em là của anh…Từng địa phương đều vậy, mãi mãi không được rời khỏi anh, phản bội anh…anh muốn cột em vào bên cạnh mình.” Anh để cho hai chân cô bao quanh anh, muốn cô thiết sự cảm nhận được anh ra vào, mỗi một lần đều được thể hiện.

“Em không chỉ hiểu anh đang nói gì? Nhưng nhẹ một chút…Em muốn bất tỉnh…Em không thở được…”

“Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không ngừng đoạt lấy em, cho đến khi em không có hơi sức rời đi!”

Em thật sự bất tỉnh thật sao? Cái này còn là chưa đủ, anh còn muốn muốn nên em không bất tỉnh được…” Anh tăng nhanh luật động, xâm nhập hơn, muốn cùng cô hoàn toàn kết làm một thể.

Gió đêm mát mẻ thổi tới, nhiệt độ trong phòng lại cao lên, hai người ngăn lại đôi môi của nhau, giống như tìm được một nửa của mình, ôm thật chặt để cảm thụ tư vị này.

***

Ngày mười sáu tháng tám, thời tiết trắng như áo cưới.

Không thể tưởng tượng chuyện đó đã xảy ra, tôi mặc lễ phục màu trắng, đại ca mặc vét đen, chúng tôi đã kết hôn.

Nếu như tạm thời không thèm nghĩ tới nguyên nhân kia nữa, như vậy tôi có thể nói là rất hạnh phúc, được mọi người chúc phúc, kéo cánh tay đại ca, ôm đứa con của đại ca trong bữa tiệc náo nhiệt.

Tất cả tất cả, cũng như nằm mơ, tôi cảm động đến phát khóc, bởi vì hạnh phúc mà khóc.

Chỉ cần không cần nhớ tới nguyên nhân kia, tôi sẽ không bởi vậy mà đau lòng khóc.

» Next trang 5 End
SanTruyen.Xtgem.Com là wapsite đọc truyện online cực hay,tổng hợp tất cả những câu truyện hay trên mạng hiện nay,các bạn có thể đọc truyện dễ dàng ngay trên điện thoại của mình. SanTruyen.Xtgem.Com không chịu bất cứ trách nhiệm nào về vấn đề bản quyền tác giả,nếu có gì thắc mắc về bản quyền vui lòng liên hệ cho tôi biết sớm..!!

The Soda Pop