Insane
SanTruyen.Xtgem.Com
HOMETruyện TeenTiểu ThuyếtNgôn Tình
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại SanTruyen.Xtgem.Com hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé..!!!
Chương 1

Thời tiết giữa mùa hè, Đài Loan tựa như một cái lò lửa lớn, nhiệt độ cao đáng sợ. Hơi di chuyển một chút, lập tức mồ hôi đàm đìa nhễ nhại, cơ thể sẽ rất dính. Tôi ghét cái cảm giác dính này, vì vậy tôi không thích mùa hè.
Lấy chìa khóa ra, mở cửa vào nhà, việc đầu tiên là mở máy lạnh. Wow! Thực sự mát mẻ, loại bỏ một nửa cái cảm giác nóng. Tôi cảm ơn người phát minh ra máy điều hòa, ông đã đem lại hạnh phúc cho rất nhiều người.
Ném ba lô qua một bên, tôi nằm lên giường, tận hưởng giây phút thoải mái này.
Tôi bị mắc kẹt trong kỳ thi thảm khốc cuối kỳ, và cuối cùng trong chục phút trước khi kết thúc. Tôi không giống những học sinh khác, mỗi lần kỳ thi kết thúc liền hẹn bạn tốt ba năm tụ tập, đi ra ngoài chơi ăn uống vui vẻ cả buổi, đây không phải là tính cách của tôi. Tôi phải làm chính là bù lại những ngày thiếu ngủ nghiêm trọng. Quầng thâm ở vành mắt khiến tôi như con gấu trúc giống như đang kháng nghị tôi kết quả của những ngày nhồi nhét ôn thi. Tuy nhiên thời gian tới tôi vẫn sẽ phải như vậy, vì vậy cuộc kháng nghị không hiệu quả.
Ngẫm lại, tôi đến thành phố đã ba năm.
Lúc mới đến thành phố, đập vào mắt tôi là những tòa nhà cao tầng và tốc độ nhanh chóng của cuộc sống. Tôi cảm thấy thành phố này hoàn toàn xa lạ vời tôi. Ở tại nơi ồn ào chộn rộn này, tôi lo sợ rằng tôi sẽ bị chìm ngập, vì vậy tôi muốn lản tránh trong nhà.
Nhưng tôi không thể
Tôi đã chờ đợi một thời gian dài, để thoát khỏi ngôi nhà, lại có thể vì điểm này mà thất bại vô ích ? Vì vậy, tôi đã cố gắng chấp nhận, cố gắng loại bỏ thói quen, thời gian thấm thoát trôi qua. Ba năm, cũng không đủ để ảnh hưởng hoặc thay đổi ý nghĩ của tôi.
Nhà đó, không có chỗ cho sự tồn tại của tôi.
Năm ấy khi tôi bốn tuổi, mẹ của tôi đã chết vì bệnh tật. Để chăm sóc tôi, cha đã cố gắng kiếm tiền cho tôi ăn học, nhưng tôi muốn không phải cái này.... tôi muốn là sự ấm áp của gia đình.
Khi học tiểu học, tôi chỉ có một mình, mỗi ngày tan học về nhà, chào đón tôi là một căn nhà trống vắng.
Trong một ngày thời gian gặp mặt cha không đến năm giờ. Trách nhiệm của cha tôi chính là cho tôi tiền sinh hoạt và ký tên trên bảng điểm. Ngày lễ của cha, là ngày tôi hạnh phúc nhất của tôi, bởi vì ít nhất tôi có thể nói vài lời với cha, thỉnh thoảng cha gật đầu đồng ý đưa tôi ra ngoài chơi.
Tôi không oán hận cha, bởi vì tôi biết cha nỗ lực vì tôi, nên tôi cũng cố gắng làm con ngoan để cha không phải lo lắng. Hai cha con chúng tôi vẫn sống nương tựa lẫn nhau, cho đến khi người phụ nữ kia xuất hiện.
Ngày đầu tiên của năm đó, một ngày, cha đưa một người phụ nữ trở về.
Vừa vào cửa. tôi liền nhìn thấy cha và người phụ nữ kia ôm nhau, thấy tôi trở về mới hoảng loạn tách ra. Không đợi tôi mở miệng, cha liền lập tức nói: "Tiểu Tuyết, lại đây gặp gỡ dì Kỉ" .
Mặc dù có nghi ngờ trong lòng, nhưng tôi không thể không lễ phép. Tôi nhu thuận chào cô. Kỷ Uyển Linh - tên của người phụ nữ, cô đến gặp tôi và nói: "Tiểu Tuyết đúng không? Ba của con thường nhắc tới con nha! Anh ấy nói với cô rằng con vô cùng xinh đẹp, hiện tại vừa thấy quả nhiên là thật sự."
Tôi không cảm ơn sự khen ngợi của cô đối với tôi, chỉ là yên lặng nhìn cô.
Ngũ quan của cô xinh xắn, cái nhìn tinh tế, có một khí chất quý phái.
Chỉ cần lắng nghe lời nói của cô, liền thấy mối quan hệ của cha và cô ấy dường như không bình thường? Tôi đoán vậy.
Tại thời điểm này, cha khẳng định suy đoán của tôi là đúng.
"Tiểu Tuyết, cha và dì Kỉ muốn kết hôn."
Khối bom màu đỏ lớn như vậy không hề báo động trước liền ném về phía tôi, và người ném dĩ nhiên là người cha thân yêu nhất của tôi? Trái tim tôi tại thời điểm đó bị vỡ nát.
"Vậy sao?" Đầu óc của tôi rất hỗn loạn, chỉ nói ra hai chữ này.
"Đột nhiên nói cho con biết, là lỗi của chúng ta, hy vọng con sẽ hiểu." Ánh mắt của cha ở trên người tôi.
Tôi nhìn cha mình , lại nhìn Kỉ Uyễn Linh, ánh mắt băn khoăn nhìn hai người. Tôi không còn cách nào tiếp thu bất ngờ cha cho tôi, thậm chí oán hận cha vì sao quyết định kết hôn, cuối cùng mới cho toi biết sự tồn tại của người phụ nữ đó, chẳng lẽ tôi là người ngoài sao?
Tôi biết bọn họ đang chờ tôi, chờ câu trả lời của tôi.
"Chúc mừng." Cha và cô ta rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng - "Tôi sẽ không kêu dì là mẹ, con nghĩ hẳn là hai người có thể hiểu." Mẹ của tôi chỉ có một, tôi sẽ không nhận người khác là mẹ.
"Tiểu Tuyết, không sao, cha và cô không bắt buộc con." Cha nói.
Dì Kỉ ở một bên cũng mở miệng nói: "Chỉ cần con có thể chấp nhận dì là tốt rồi, xưng hô dì chẳng sao. Cảm ơn con, Tiểu Tuyết."
Đột nhiên, tôi cảm thấy dường như tôi làm một việc tốt.
Từ nay về sau, cuộc sống của hai người đã gia nhập thêm một người khác.
Ngày không có nhiều thay đổi, chỉ là ba bữa không cần ăn ở ngoài, tôi và cha đúng giờ về nhà ăn cơm như thế mà thôi. Tôi vẫn một mình cô độc, trong lúc đó tôi cùng vời dì Kỉ duy trì lễ nghi cơ bản.
Có lẽ quen với việc độc lập từ nhỏ, cách nói tiêu cực là tôi quen nếp sống một mình. Tôi không muốn có quá nhiều tiếp xúc với mọi người. Tôi biết dì Kỉ muốn quan tâm tôi nhiều hơn một chút, nhưng tôi thực sự không cần.
Một năm sau, hy vọng của tôi trở thành sự thật. Dì Kỉ đã sinh một đứa con trai cho cha tôi và tôi nhiều hơn một đứa em trai. Bây giờ sự quan tâm và chăm sóc của họ đều ở trên người em bé. Mà tôi, trở nên càng trầm mặc.
Ở trường Trung học, tôi bị áp lực thi đỗ làm cho không thở nổi. Tôi càng lúc càng cảm thấy không hợp với gia đình. Khi bọn họ mang theo cục cưng ở công viên chơi đùa, tôi lại ở trên trường học phụ đạo nhàm chán; buổi tối học bổ túc kết thúc về đến nhà, nhìn thấy một nhà ba người hòa thuận vui vẻ. Tôi bắt đầu biết rằng ngôi nhà này không cần sự hiện diện của tôi. Vì vậy, tôi quyết định muốn chạy trốn.
Tôi cố gắng chăm chỉ đọc sách hoc bài, hy vọng có thể đậu đại học, để nắm bắt cơ hội này, và sau đó ra khỏi ngôi nhà này. Kết quả là, tôi đã làm được.
Ba năm, tôi ít khi liên hệ với gia đình, số lần về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Tôi thậm chí không nhớ rõ em trai của tôi thế nào.
Quên đi, đừng nghĩ. Bây giờ điều quan trọng nhất là nhanh ngủ một giấc, ngày mai bắt đầu tìm một công việc để làm. Bởi vì nghỉ hè, công việc dạy kèm không cần làm, vì vậy phải tìm công việc khác.
Sau khi quyết định như vậy, tôi từ từ đi vào giấc ngủ.
☆     ☆     ☆
"Champs Elysees", địa điểm công việc mới của tôi, một quán cà phê.
Tôi làm việc tại đây hơn nửa tháng, đồng nghiệp của tôi ở đây khá tốt với tôi, sẵn sàng dạy cho tôi, cho nên tôi rất nhanh tiến nhập tình huống. Công việc chính của tôi là để giúp đặt hàng, thanh toán khách, rửa bát chén những điều này khá dễ dàng.
Vào hai giờ chiếu , mặt trời như một quả cầu lửa treo trên bầu trời, thời tiết khá nóng.
Tại thời điểm này, các cửa hàng không có nhiều khách, tôi và hai đồng nghiệp khác được nghỉ một lát.
"A Tình, bạn đoán hôm nay người kia có tới hay không ?" Câu hỏi người khác, một tdong962 nghiệp của tôi - Phương Chỉ Lăng; được hỏi đương nhiên là một người đồng sự khác, cô ấy tên là Lý Tình.
"Hẳn là sẽ không. Mỗi ngày, hắn không đều đã đến đúng giờ báo danh sao? " Lý Tình ngược lại hỏi tôi: "Giang Tuyết, bạn nghĩ sao ?"
Họ đang nói về "Người kia" chính là một ngời đàn ông. Bắt đầu từ mười ngày trước, người đàn ông này mỗi ngày đúng giờ lúc 2h30, vị tri ngồi là góc cửa sổ, tùy ý chọn một thức uống, liền như thế ngồi hai giờ đồng hồ mới rời đi. Hình thức này lặp đi lặp lại mỗi ngày, đã được mười ngày.
Như một người kỳ lạ, đương nhiên chúng tôi mới chú ý đến hắn.
Tôi mỉm cười với Lý Tình. "2h30, tự nhiên sẽ biết, hà cớ gì phải đoán chứ?"
Bởi vì công việc này, tôi cười nhiều hơn; cũng không thể lấy gương mặt không chút biểu tình đi đối mặt với khách.
"Như vậy mới không buốn chán a!" Lý Tình cãi lại.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Chỉ Lăng nói giúp Lý Tình. "Tôi cảm thấy như vậy rất phấn khích nha."
Cả hai đều thông đồng cùng nhau, tôi cũng không muốn cùng họ tranh luận. Hơn nữa tranh luận việc này cũng không tác dụng gì. Vì vậy, tôi không trả lời họ.
Họ cùng tôi ở chung hơn nửa tháng, hơi chút hiểu rõ tính tình của tôi. Biết toi không muốn nhiều lời, liến thức thời mà không hề mở miệng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đến 2h30.
Hai người này tập trung nhìn thẳng cửa tiệm không tha, muốn nhìn một chút người kia rốt cuộc có tới hay không. Tôi tuy là không giống họ khoa trương thế, nhưng tôi muốn biết người kia có hay không nghị lực, mỗi ngày đúng giờ đến đây. Mắt cũa tôi không nhằm một đích nhìn về phía cửa tiệm.
Tiếng chuông kêu vang, bóng dáng quen thuộc đẩy cửa tiến vào.
" Hoan nghênh quý khách." Ba người chúng tôi bình thướng giống nhau nói, nhưng giọng nói trên lại hơn một chút hưng phấn.
Anh ta như thường ngày hướng tới cái bàn kia gần như vị trí thuộc về anh ta. Mà tôi đi theo phía sau anh ta, chuẩn bị làm công việc của tôi.
Chờ anh ta ngồi xuống, tôi đưa menu cho anh ta, đề anh ta chọn món.
Anh ta tựa hồ đối vời nọi dung không thề quyết định, đem menu lật tới lật lui. Tôi ờ một bên chờ anh ta đồng thời cũng bắt đầu đánh giá anh ta. Có lẽ vừa mới cùng đồng nghiệp bàn tán liên quan đến anh ta, tôi dối với anh ta nổi lên một tia hiếu kỳ.
Anh ấy trông khá đẹp, một đôi mắt sâu mà sáng ngời, mũi cao, đôi môi mõng và gợi cảm, tôn lên ngũ quan hoàn mỹ. Không thể phủ nhận rằng, anh ta là một người đàn ông xuất sắc, chắc chắn có nhiều phụ nữ đối với anh ta ngu muội.
Nhưng tai sao tôi cảm giác được anh ta không vui? Chuyện gì làm anh ta không vui chứ? Tôi cứ nghĩ, tôi hoàn toàn say sưa.
"Tiều thư? Tiểu thư?"
Cúi đầu nặng nề tiếng nói truyền vào trong tai tôi, làm cho tôi phục hồi tinh thần.
"Thực xin lỗi. Xin hỏi anh dùng gì?" Chết tiệt, tôi như thế ở trước mặt anh ta thất lễ.
Anh ta lộ ra một nụ cười ôn nhu. "Không sao. Phiền lòng bạn, tôi muốn một ly cà phê."
Tôi rất nhanh ghi lại, sau đó rời đi.
Trở lại quầy bar, bàn giao một chút, tôi bắt đầu tự kiểm điểm chính mình.
Vì sao tôi muốn đi tìm tòi một người đàn ông tôi không biết? Đây không phải là luôn luôn thờ ơ những nghĩ ngợi tôi có. Mau chóng anh ta không vui, tôi liên quan gì?
Trog những năm qua, tôi dùng đến "sự thờ ơ" bọc chính mình. Đối vời bất cứ chuyện gì, tôi khống chế chính mình không cần có nhiều cảm xúc; đối vời bất luận kẻ nào tôi không có dư thừa tình cảm. Khóc lớn cưới to, lại càng không có khả năng.
Sẽ không, ta chỉ là nhất thời, mới có thể bị anh ta tác động một tia hứng thú. Không sai, nhất định là như vậy.
Không bao lâu, Lý Tình mang cho tôi một ly cà phê lại lần nữa đi về phía anh.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như có điều cần suy nghĩ.
Tôi cẩn thận đặt cà phê xuống, không muốn quấy rầy anh ấy.
"Chỉ Lăng, anh ta quả nhiên lại tới."
"A Tình, bạn nghĩ không phải anh ta là là kẻ có tiền? Nếu không thì làm sao chiều nào cũng đến nơi này, anh ta không cần làm việc sao?"
"Rất có thể."
Trở lại quầy bar, tôi nghe được họ nói rất đúng.
"Oa, kẻ có tiền, bộ dạng lại đẹp trai, thật sự là bạn trai lý tưởng." Chỉ Lăng giọng điệu tràn đầy ngưỡng mộ.
"Bạn à! Đừng ảo tưởng, mọi người sẽ nghĩ thế nào về bạn." Lý Tình giội Chỉ Lăng một chậu nước lạnh.
Chĩ Lăng ấm ức nói : "tôi không được, lẽ nào sẽ vừa ý bạn?"
"Yên tâm, ta có thể tự mình hiểu lấy." Lý Tình đáp lại một câu.
Tôi nhìn họ cãi nhau qua lại, một cách thông minh mà không gia nhập cuộc chiến.
Ai dè, Lý Tình lại nói một câu: "Tôi nghĩ Giang Tuyết có khả năng."
Hai người rất có ăn ý mà nhìn về phía tôi.
"Đúng vậy a! Giang Tuyết nhìn xinh đẹp, lại có tính khí, nhất định sẽ thu hút không ít các chàng trai." Chỉ Lăng hùa theo Lý Tình. Lúc này, hai người lại đúng cùng một phe.
Vào mùa hè này, tôi Giang Tuyết có thể được coi trọng? Họ rất coi trọng tôi.
"Các chị suy nghĩ nhiều quá. Em cùng anh ta cũng không nhận ra, chúng em trong lúc đó không có cùng xuất hiện." Tôi thản nhiên mà nói ra những lời này, hy vọng họ có thể ngừng nói đề tài nhàm chán này.
Nhưng Lý Tình không hề hiểu được dụng ý của tôi.
"Muốn biết còn không đơn giản? Hiện tãi đi tới chào hỏi, không phải biết?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Tôi cảm thấy tình huống này có chút buồn cười, họ còn muốn giúp ta nối dây tơ hồng?
"Không cần, các chị không cần lo lắng cho em."
Lý Tình còn muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt cảu tôi làm cho ngăn lại.
"Cảm ơn các chị, nhưng thật sự không cần." Nói xong tôi liền rời khỏi quấy bar, giúp khách tính tiền. Tôi là không cần quá nhiều tình cảm.
Khi bước vào tháng chín, khí hậu không quá nóng, vào buổi chiều luôn luôn có một chút luồn gió nhẹ nhàng, gần đến màu thu. Mà trường học cũng bắt đầu khai giảng.
Tôi không nghỉ làm ở quán cà phê. Các khóa học ít, công việc dạy kèm một lần nữa vào buổi tối, làm một công việc vào buổi chiều nhàn rỗi cũng tốt.
Trong khi hoàn thành hai khóa, tôi chuẩn bị đi đến thư việc trong khoảng thời gian này trước buổi chiều đi làm.
Thư viện vẫn là chỗ mà tôi yêu thích nhất, có thể đọc sách này nọ, có thể ngủ, nhất là có mấy điều hòa miễn phí. Vì vậy, tôi có thời gian, liền đi tới nơi này.
Tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, tôi bắt đầu đọc một vài cuốn tiểu thuyết. Không bao lâu, tôi dã mê muội trong thế giới sách.
"Giang Tuyết, Giang Tuyết."
Tiếng gọi làm cho tôi trở lại hiện thực, tôi ngẩng đầu nhìn xem ai là chủ sở hữu của giọng nói.
Là Tâm Đồng.
Cô ngồi xuống bên cạnh tôi. "Tôi rốt cục cũng tìm được bạn."
"Chuyện gì?" Tôi hỏi cô.
"Ừ........" Tâm Đồng hình như có chút do dự.
Kỳ lạ, tôi biết Dương Tâm Đồng không phải như thế.
Tâm Đồng là một trong số rất ít người có thể thân thiết với tôi. Tính cách cô thẳng thắn, có chuyện đã nói tính cách riêng, làm tôi yêu mếm. Tôi nhớ khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, câu nói đầu tiên cô nói là: "Bạn rất lạnh lùng." Tôi ngay lúc đó, những lời này làm cho cô sửng sốt một chút. Đúng vậy, tôi lạnh lùng, đây là mọi người đều biết. Nhưng chỉ có cô dám ở trước mặt tôi mà nói ra, những người khác chỉ dám ở dau lưng tôi nói một chút mà thôi.
"Phải không?" Tôi như thể trả lời cô.
Dương Tâm Đồng không nói gì nữa, bất quá chúng tôi trở thành bạn thân.
"Có chuyện gì thì nói, làm gì ấp a ấp úng vậy?" Tâm Đồng hôm nay khác thường.
"Việc này......" Vẫn là muốn nói không nói được.
"Quên đi, không nói thì thôi." Tôi tiếp tục đọc sách.
Tâm Dồng nôn nóng. "Được rồi, tôi nói."
Tôi nhìn cô, chờ cô nói.
"Giang Tuyết, bạn có thể mình đến khoa quản tri kinh doanh" Tâm Đồng nhìn thận trọng.
Tôi nhíu mày: "Khoa quản trị kinh doanh? Làm cái gì?"
Khoa quản trị kinh doanh - khoa Trung văn, chẳng chút liên quan, Tâm Đồng đến đó làm gì? Tìm người sao?
Thắc mắc của tôi lập tức được giải thích.
"Mình nói cho bạn biết a, một vị giáo sư tuổi trẻ mới đến khoa quản trị kinh doanh giảng dạy, rất đẹp trai nha." Tâm Đồng mắt sáng rực lên. "Nghe nói khóa học này rất phổ biến , và chỉ có hai, ba mươi người học, sau này biết anh ta đã được dạy, người trong khoa quản trị kinh doanh đầu gia tăng tuyển, ngay cả mọi người khoa khác đến học dự thính ( học kỳ phụ ) chứ! Bạn nói anh ta lợi hại hay không?"
Là lợi hại đúng vậy, tin tưởng khoa quản trị kinh doanh sau này sẽ giảm rất nhiều. Nhưng đây hih2 như khoa Trung van không có gì liên quan đúng không?
"Bạn sẽ không vì vậy chuyển khoa chứ?" Vì một giáo sư đẹp trai chuyển khoa, buồn cười.
Tâm Đồng nghe xong, bật cười một tiếng.
"Giang Tuyết, biết bạn lâu như vậy, cho tới hôm nay mình mời biết được bạn cũng có tài hài hước." Tâm Đồng tiếp tục cười không ngừng.
"Chuyển khoa? Minh không như thế điên khùng. Hơn nữa mình ngay cả Lạc Thiệu Nông ấy giáo sư đẹp trai cũng chưa từng gặp qua, mình làm sao có thể vì anh ta mà chuyển khoa chứ?"
Giáo sư ấy tên là Lạc Thiệu Nông hả? Đạt được rất tốt.
"Mình là muốn đi xem nếu anh ta thực sự đẹp trai, mới gọi bạn theo mình đi dự thính (học kỳ phụ) khóa anh ta." Tâm Đồng đem trọng điểm nói ra.
Từ đã, Tôi nhớ rõ vừa mới hai khóa kia Tâm Đồng cũng không có đến. Hiện tại, lại muốn đi dự thính khóa khác?
"Tâm Đồng, khóa của giáo sư trong hệ thì cậu không tham gia, lại muốn dự thích khóa khác hệ (ngành)? Nếu để cho giáo sư trong hệ biết, bọn họ làm sao chịu nổi?" Tôi thật sự đáng thương cho các giá sư trong hệ.
Tâm Đồng nghe xong, lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, bỉu môi nói: "Ai dạy khóa chúng ta đều sắp xếp một hoặc hai giờ sáng, người ta dậy không được nha."
Tôi lắc đầu. Dù sao, chuyện gì Tâm Đồng đều có lý.
"Quên đi, đây lại không liên quan đến chuyện của mình."
Tâm Đồng sớm biết rằng tôi không tò mò, cô mừng rỡ vui vẻ.
"Vậy bạn theo mình đi chứ?"
"Không đi." Tôi trực tiếp từ chối cô.
Tâm Đồng ở một bên gấp đến độ oa oa kêu to. Cô tựa hồ đã quên nơi này là thư viện không cho phép ồn ào.
"Tại sao?"
"Vô vị."
"Mặc kệ, bạn phải theo mình đi." Tâm Đồng bắt đầu chơi xấu.
"Bạn tại sao không tự mình đi?" Tôi ung dung hỏi cô.
Nào ngờ, Tâm Đồng ấp úng nói: "Tôi không dám, cho nên ...."
Tôi giúp nàng nói cho hết lời: "Cho nên tìm mình đi đẻ giúp bạn thêm can đảm?"
Tâm Đồng gật đầu.
"Được, mình cùng bạn đi."
Tuy là vô vị, nhưng sau đó sao không cùng đi với cô ấy?
Tâm Đồng tỏ ra khá kinh ngạc: "Ừ, chúng ta đi."
Năm phút sau, chúng tôi đi tới lớp học ngoại khóa của giáo sư Lạc Thiệu Nông.
Quả nhiên nếu theo như lời Tâm Đồng, dạy khá nhiều sinh viên, toàn bộ lớp học được chen chúc làm cho chật, thậm chí còn có người đứng học. Vị giáo sư mới tới này, quả nhiên có sức hấp dẫn.
Chỉ vì, chúng tôi đứng ở phía sau cửa bị người che khuất, từ đầu đến cuối không thấy rõ anh ta rốt cuộc bộ dạng như thế nào.
"Giang Tuyết, làm sao bây giờ?" Tâm Đồng khà khẩn trương. Lên lớp đã lâu như vậy, tuy rằng chúng tôi là ngoài hệ (ngành), nhưng không thể nghênh ngang mà đi vào. Huống hồ bị giào sư phát hiện, vậy cũng xấu hổ.
Tâm Đồng nói không sai, tôi cũng không muốn làm cho khoa Trung văn mất mặt, phãi nghĩ một biện pháp khác. Ah....... có.
Tôi từ khoảng cách trong đám đông và nhìn thấy giáo sư đã chuyển sang viết trên bản đen, vừa đúng lúc này thừa dịp thích ứng nhanh, tôi lôi kéo Tâm Đồng chuồn vào lớp học, nhanh chóng tìm một vị trí đứng, tương đối nhanh nhẹn.
Tuy rằng vẫn khiến ấy sinh viên khác chú ý, bất quá mọi người cũng chẳng để ý hành động của chúng tôi. Dẫu sao, sự tình không liên quan đến họ.
Tôi tin tưởng khi giào sư quay đầu lại, cũng sẽ không phát hiện lớp học hơn hai người. Bởi vì người nhiều như vậy, chùng tôi lại đứng ở phía sau, anh ta khẳng định sẽ không phát hiện.
Chẳng qua, hình dáng của giào sư trên bục, lại làm tôi cảm thấy quen thuộc.
Giáo sư trình bày bài giảng trên bảng xong, xoay người lại. Gương mặt quen thuộc kia, làm cho tôi kinh ngạc.
Là anh ta!
Là người đàn ông mỗi ngày đúng giờ đến đại lộ Champs Elysees.
☆     ☆     ☆
Không nghĩ rằng tôi sẽ gặp anh ở bên ngoài, nhưng trong khuôn viên nhà trường. Ách, cũng là anh ta.
Thật ra, đã có mười ngày anh ta không có đến đại lộ Champs Elysees.
Không phải tôi tính toán ngày, mà là Lý Tình họ.
Từ ngày đầu tiên anh ta không tới, Lý Tình củng Chỉ Lăng liền tính toán thời gian. Mỗi khi đến 2h30, các chị ấy liền chờ đợi hình bóng của anh ta, nhưng mỗi ngày đều thất vọng, thậm chí các chị ấy còn phỏng đoán nguyên nhân anh ta không tới.
Có lẽ. tôi sẽ nói cho các chị ấy anh ta dãng ở tường tôi để dạy cho họ chút tin tức, các chị ấy sẽ thật cao hứng; điều kiện đầu tiên là, các chị ấy sẽ không rước lấy phiền toái cho tôi mới được. Tôi cũng không quên, các chị ấy muôn tôi cùng anh ta cột dây tơ hồng đâu!
"Giang Tuyết, anh ta rất đẹp trai, đúng không?" Tâm Đồng hưng phấn mở miệng kéo tâm tư của tôi trở lại.
Tôi gật đầu, tỏ vẻ trả lời.
Tôi nên nói cho Tâm Đồng biết tôi sớm gặp anh ta không? Không, tôi không muốn bị Tâm Đồng quấn quýt lấy truy hỏi đến cùng, huống chi, sớm gặp qua anh ta thì làm sao? Sẽ không thay đổi bất cứ chuyện gì.
Nhìn anh ta đang ở trên bục giảng giải thích chương trình học, đều nhẹ nhàng, mang theo nụ cười ôn nhu, làm cho người ta hớn hở. Tôi không hiều những gì anh ta giảng dạy, nhưng có vẻ do phản ứng của các sinh viên, phương thức giảng dạy của anh ta được hoan nghênh.
Bỗng nhiên, anh mắt anh ta quét về phía tôi đứng, tôi khẽ run.
Tôi thầm mắng mình hoảng hốt như vậy để làm chi? Tôi cũng không phải làm chuyện gì mất mặt, hà tấ sợ anh ta phát hiện ra tôi đến? Vì vậy, ánh mắt của tôi vẫn như cũ bình tĩnh nhìn anh ta, không hề né tránh.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Lạc Thiệu Nông dừng lại nhìn tôi trong chốc lát, sau đó chuyển hướng nhìn chỗ khác. Tôi cảm thấy ánh mắt Lạc Thiệu Nông nhìn tôi như muốn tìm tòi, cho dù nét mặt cũng không khác thường. Có lẽ , ta nghĩ nhiều.
Còn lại nửa bài học, thoáng cái liền trôi qua.
Tôi và Tâm Đồng đi ra khỏi lớp học, thì có rất nhiều sinh viên vây quanh Lạc Thiệu Nông hởi một chút đề tài, nữ sinh chiếm đa số. Đương nhiên, có ý dụng khác.
Tâm Đồng vì cảm ơn tôi đi cùng cô ấy chuyến này, mời tôi ăn cơm trưa.
"Giang Tuyết, bạn có nghĩ rằng nếu Giáo sư Lạc làm giáo viên bên khoa Trung văn, thì thật là tốt?" Tâm Đông ăn hết phần cơm, liến lập tức hỏi tôi.
"Trên thực tế không đúng." Tôi nhẫn tâm phá ảo tưởng cùa cô ấy.
Tâm Đồng bất mãn: "Tôi nghĩ một chút cũng không được hả? Hơn nữa, bạn phụ họa một chút, cũng sẽ không mất một miếng thịt." Tôi cười nhạt không nói.
"Bạn nha, mỗi khi mình sẽ đổ nước lạnh, nhưng đối với trái tim của mình là đủ mạnh, từ lâu không biết bị người làm tức chết bao nhiêu lần" Tâm Đồng oán hận tôi.
Thực ra, tôi cũng không phải là cố tình, chĩ là tôi tương đối thực tế mà thôi. Bất quá, Tâm Đống có loại bằng hữu này, là phiền cho cô ấy.
"Bạn sớm nên biết đến, tôi chính là như thế, không cách nào thay đổi." Đối với Tâm Đồng, tôi chỉ có thề nói xin lỗi.
Tâm Đồng thở dài. "Quên đi, ai dạy mình kết giao bạn làm bạn bè, có thề kiếp trước mắc nợ bạn." Tâm Đồng nói, tôi cười khổ mà chống đỡ.
"Có điều....." Gương mặt Tâm Đồng sáng lên, tôi chờ dợi câu sau của cô ấy.
Tâm Đồng tràn ngập hưng phấn nói: "Giáo sư Lạc thực sự không phải. Không nói bộ dạng đẹp trai, thanh âm dễ nghe, phương thức giảng bài lại sống động lý thú, khó trách mọi người chen chúc trong lớp học." Tâm Đồng ánh mắt tràn đầy kình tróng trọng Lạc Thiếu Nông.
Tôi buồn cười nói: " Có khoa trương quá không?"
Tâm Đồng liếc mắt tôi, lại nói: "Thật không biết, Giáo sư Lạc có bạn gái hay không? Làm bạn gái anh ta nhất định rất hạnh phúc."
Bạn gái? Phút chốc, trong đầu tôi hiên ra khuôn mặt anh ta có chứa một chút u buồn.
"Cũng có thể, anh ta đã lập gia đình."
"Nói cũng phải. Vợ của anh ta, dời trước nhất định đốt rất nhiều hương, làm rất nhiều việc thiện, đời này mới có vận mệnh tốt như vậy." Tâm Đồng cực kỳ thèm muốn trở thành vợ Lạc Thiệu Nông.
Tôi nhẹ gõ đầu của cô ấy: " Bạn trai của bạn cũng không tồi a! Cần gì hâm mộ người khác?"
Bạn trai của Tâm Đồng, tôi đã gặp vài lần, đối với Tâm Đồng tốt, bộ dạng không tồi, là sinh viên năm nhất. Ba năm qua tình cảm hai người rất tốt.
Nói về bạn trai, Tâm Đồng liền lộ ra vẻ xấu hổ.
"Ừ!" Lúc này , tôi mời hiểu rõ tác dụng mạnh mẽ của tình yêu.
"Giang Tuyết, bạn cũng có thể tìm một bạn trai a." Tại sao lại nói đến tôi.
"Không cần." Tôi một mực từ chồi đề nghị của Tâm Đồng.
Tâm Đồng chưa từ bỏ ý định, lần nữa mở miệng: "Tại sao? Với điều kiện của bạn, còn sợ tìm không được sao?" Tôi tin tưởng tôi chưa hề cho Tâm Dồng một lì do hợp lý, cô ấy chắc không bỏ qua cho tôi.
"Tâm Đồng, tôi tin vào số phận, nếu duyên số đến, mình nhất định sẽ gặp gỡ người đàn ông làm trai tim mình rung động. Bạn không cần thay mình lo nghĩ." Lúc này nói là thật, tuyệt không nói cho qua.
Tâm Đồng tin lời của tôi, không hề truy hỏi thêm.
Lúc này, món ăn được đưa lên, chúng tôi ngưng đề tài này, chuyên tâm dùng cơm.
☆     ☆     ☆
Vào ban đêm, tôi kéo thên mình mệt mỏi trở lại căn hộ nhỏ cho thuê.
Vào buổi chiều các lớp học, buổi tối làm gia sư, đem sức lực của tôi dùng hết. Hiện tại, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa thoải mái, và sau đó đi ngủ.
Chẳng qua, khi tôi tắm xong nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng nhứ thế nào cũng không ngũ được.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu liền tự động hiện lên bóng dáng Lạc Thiệu Nông. Đây có chuyện gì? Tôi thế nhưng nhớ một người nam nhân tôi chỉ biết tên? Đây rất không giống tôi. Tôi cố gắng đem hính bóng của anh ta đuôi đi ra khỏi đầu óc của ta, chính là chưa hề thành công.
Ngày hôm nay gặp lại anh ta, là tôi không lường trước được.
Buồi chiều, đem chuyện này nói cho Lý Tình và Chỉ Lăng, các chị ầy nói tôi cùng với anh ta có duyên phận. Tôi không cho là như thế, tôi tin tưởng chỉ là trùng hợp mà thôi. Lần này gặp lại hắn, chúng tôi là hai con đường thẳng song song, không có xuất hiện cùng một lúc. Cho dù ở trường gặp nhau, cũng chỉ là "Người xa lạ" mà thôi.
Đúng vậy, Lạc Thiếu Nông đối với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ.
Thế nhưng, tôi vẫn vì anh ta mà mất ngủ.
Chương 2

Chiều ngày hôm đó, không có tiết, không cần đi làm, có thể nói là được nghỉ ngơi nửa ngày. Cho nên, Tâm Đồng hẹn tôi đi xem phim, tôi liền đáp ứng.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một tiêm ăn, tính ăn xong rồi đi xem phim. Tôi đến sớm mười phút, liền tùy ý tìm chỗ ngồi đợi Tâm Đồng.
Tôi gọi đồ uống trước, sau đó nhàm chán mà chờ đợi.
Cùng lúc đó , tôi củng quan sát toàn bộ nhà ăn. Bởi vì là buổi trưa, cho nên khách cũng đông, phần lớn là tụm năm tụm ba, tôi đoán hẳn là đi làm gần đây nên lại đây dùng cơm.
Tôi nhìn chung quanh nhà ăn một vòng, chuẩn bị đưa tầm mắt của tôi thu hồi về, chẳng qua tầm mắt của tôi nhìn một nam một nữ vừa đẩy cửa vào.
Người đàn ông kia, chính là thủ phạm hại tôi mất ngủ - Lạc Thiệu Nông, người phụ nữ tôi không biết. Người phụ nữ nhìn rất xinh đẹp, là bạn gái sao? Nếu đúng vậy, ta nghĩ sẽ rấ nhiều nữ sinh tan nát cõi lòng.
Họ đi về phía bên kia, vừa khéo chọn chỗ ngồi nơi tôi có thể nhìn thấy, mà Lạc Thiệu Nông ngồi ở vị trí đối diện tôi, làm cho tôi có thể thấy nhất cử nhất động của anh ta. Họ rất nhanh chọn món ăn. Sau đó nói chuyện tiếp.
Tôi không biết họ đang nói những gì, chỉ có điều có thể xác định là Lạc Thiệu Nông liên tục nhíu mày không hài lòng. Về phần người phụ nữ kia, đưa lưng về phía tôi, cho nên tôi không thể biết được biểu cảm của cô ấy như thế nào.
Đột nhiên, tôi rất muốn biết họ đang nói chuyện gì. Nhưng lập tức tôi mắng chính mình, đây không phải là y nghĩ tôi cần phải có, vì sao tôi gặp Lạc Thiệu Nông, sẽ có bất thường không? Tôi không nghĩ cũng không tìm nguyên nhân.
Mắt nhìn đồng hồ, đã trễ hẹn rồi, Tâm đồng sao còn chưa tời? Tâm Đồng luôn luôn đúng giờ, hẳn là sẽ không đến muộn mới đúng, co lẽ cô ấy có việc đột xuất, đọi một lát nữa cũng không sao!
Mười phút nữa trôi qua.
Chẳng lẽ Tâm Đồng xảy ra chuyện gì? Không được, tôi phải gọi điện hỏi một chút. Lập tức , tôi đứng lên đi đến quầy mượn điện thoại.
Tôi ấn sồ điện thoại Tâm Đồng, mới vang lên một tiếng, liền có người nghe máy.
"Này, là Giang Tuyết sao?" Điện thoại truyền đến câu hỏi sốt ruột của Tâm đồng, tôi liền yên tâm: "Là mình. Bạn làm sao còn chưa tới?" Tôi hỏi rõ nguyên nhân.
"Giang Tuyết, thật sin lỗi, mình đang ở chỗ bạn trai mình." Tâm Đồng áy náy giải thích với tôi.
"Vậy vì sao không ình biết?" Đây là tôi không thể thông cảm.
"Mình muốn thông bào cho bạn a! Nhưng, mình điện thoại tìm bạn, bạn đã đi rồi; hơn nữa bạn lại không mang theo điện thoại, tôi căn bản không nói cho bạn biết được." Tâm Đồng thây đổi giọng nói, lại tiếp tục nói: "Về sau mình nghĩ bạn đợi mình lâu, không thấy mình tời, hẳn là sẽ gọi điện tới hỏi, cho nên mình chờ bạn gọi tới." Hèn chi diện thoại bắt máy nhanh như vậy.
Được rồi! Tâm Đồng cứ thế nôn nóng giải thích cho tôi, tôi sẽ không làm khó cô ấy. Chỉ là -
"Như thế nào bạn lại đột nhiên đến chỗ bạn trai?"
"Anh ấy bị ốm, cho nên...." Tâm Đồng chưa nói xong, tôi đã hiểu rõ.
"Ừ, không có việc gì, ta cúp máy." Tâm đồng không có chuyện gì là tốt rồi.
"Giang Tuyết, bạn đừng giận ta nha!"
Tức giận?Trong ấn tược tôi dường như chưa vì chuyện gì mà tức giận.
"Mình sẽ không giận, yên tâm đi." Tôi cam đoan vời Tâm Đồng.
"Giang Tuyết cảm ơn bạn."
"Ừ, ta cúp máy."
"Được."
Kế hoạch đã bị nhỡ, tôi trở về nhà nghỉ ngơi được rồi. Chỉ có điều vừa rôi, tôi cùng Tâm Đồng trò chuyện , cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nóng rực phóng về phìa tôi, là tôi quá nhạy cảm sao? Quên đi, đừng nghĩ. Tôi xoay người cầm hóa đơn thanh toán, dù sao tôi cũng không đói, tiết kiệm được cơm trưa.
Ngay lúc tôi xoay người thì, bỗng nhiên một cánh tay ôm lấy thắt lưng của tôi, hơi thở ấm áp của tôi về phía người đàn ông kia. Tô bị hù dọa, lập tức tôi cố gắng trấn tĩnh mà muốn thô lỗ lấy đi cánh tay kia, đồng thời quay đầu nhìn xem là người nào dám ở nơi công công làm hành động vô lễ này.
Trong khi tôi định hành động thì cùng lúc bên tai truyền đến hơi thở nóng rực, đối với tôi nói: "Please, giúp tôi một việc."
Giọng nói này, hình như đã nghe qua ở đâu?
Tôi lập tức quay đầu nhìn, gương mặt gần trong gang tấc, làm cho trái tim tôi chậm một nhịp, tôi thấp giọng lên tiếng: "Là anh."
Anh ta nói tiếp: "Giúp tôi một việc."
Tôi không biết vì sao Lạc Thiêu Nông muốn tôi giúp anh ta, nhưng tôi không biết anh ta muốn tôi giúp cái gì, cho đến giọng nói của người phụ nữ sau lưng hắn, tôi mới hiểu được.
"Thiệu Nông, cô ta là ai? Anh không giới thiệu cho tôi một chút sao? Giọng nói của người phụ nữ uốn éo phát chán, khiến tôi cũng sởn cả da gà.
Lạc Thiệu Nông ôm thắt lưng của tôi, giọng nói trầm thấp nói với tôi: "Em yêu, để anh giới thiệu một chút, cô ấy là con gái của người bạn bố mẹ anh - tiểu thư Cao Dục Đình." Một câu nói liên quan tới quan hệ của anh và người phụ nữ kia.
Đột nhiên, tôi bị mất phương hướng trong hai hố sâu cùng giọng nói dễ nghe, không thể tự kiềm chế, mãi đến khi anh buộc chặt thắt lưng của ta, nháy mắt hướng về phía tôi ra hiệu, tôi mới hồi phục tâm trạng.
Hướng về phía người phụ nữ kia gật đầu hỏi thăm: "Xin chào, Cao tiểu thư, tôi là Hạ Giang Tuyết." Tôi biết Lạc Thiệu Nông không biết tên tôi, cho nên vừa rồi gọi tôi với một nich name.
Việc đã đến nước này, tôi nắm rõ được Lạc Thiệu nông muốn tôi giúp anh ta cái gì, tôi đây chính là ngu ngốc. Lạc Thiệu Nông muốn tôi đảm nhiệm làm bạn gái của anh ta, đẻ thoát khỏi Cao tiểu thư trước mặt; cũng như trước kia tôi suy đoán sai lầm, cô ấy cũng không phải bạn gái của anh ta.
"Hạ tiểu thư thât xinh đẹp, không biết cùng Thiệu Nông là quan hệ như thế nào?" Cao Dục Đình hỏi thẳng, anh mắt mang chút địch ý.
"Cô ấy là...." Lạc Thiệu Nông giành trả lời, lại bị tôi chặn lại.
"Cô khẳng định chúng ta đứng ở chỗ này nói chuyện?" Ta nhìn một chút xung quanh, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm chúng tôi, tựa hồ đang nhìn một vở kịch hay. Mà tôi chán ghét cảm giác như thế.
Họ hiểu rõ ý của tôi, vì thế chúng tôi trở lại chỗ ngồi. Tôi không ngờ về việc thay đổi của những người xung quanh đã trở thành đương sự giả.
Trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, Lạc Thiệu Nông buông tay ở thắt lưng ra, trái tim của tôi nổi dậy một cảm giác mất mác.
"Được rồi, cô có thể trả lời câu hỏi trước của tôi." Cao Dục Đình sốt ruột.
Dưới đáy lòng thở dài, tình yêu dùng là có thể làm cho người ta mất lý trí.
"Tôi nghĩ , vấn đề của cô vẫn là từ Lạc... Ách, từ Thiệu Nông đi về nói vẫn tốt hơn." Cuộc đòi của tôi vẩn là lần đầu tiên gọi tên một người con trai thế này, từ trước đến giờ đều là ngay cả tên lẫn họ mà gọi.
Cao Dục Đình chuyển tầm nhìn sang Lạc Thiệu Nông.
Lạc Thiệu Nông ở bên cạnh tôi mở miệng: "Tiểu Tuyết là bạn gái của tôi."
Nghe được anh ta gọi tên tôi vô cùng thân thiết, trái tim tôi một chút loạn nhịp.
Cao Dục Đình nghe xong, sắc mặt thay đổi, dường như vị đã kích lớn.
"Thật sự?" Cô ấy nhìn về phía tôi, vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tôi bất chấp gật đầu.
Cao Dục Đình nhịn không dược nghẹn ngào khóc, chạy ra khỏi nhà ăn.
Lại là một người phụ nữ vì yêu mà đau lòng. Hiện giờ chỉ còn hai người là tôi và Lạc Thiệu Nông.
Lạc Thiệu Nông đứng lên tới trước mặt tôi. "Thực xin lỗi, cũng cám ơn em."
Thái độ của anh ta thành khẩn, làm cho tôi nghĩ tại sao lại giúp đỡ anh ta. Ta nghĩ chuyện này, vẫn chưa có đáp án.
"Tôi xin lỗi đã kéo em vào chuyện của tôi, cũng thực cảm ơn em giúp tôi." Anh ta lại lần nữa nói.
"Tôi chấp nhận lời xin lỡi của anh củng lời cảm ơn, tôi phải đi." Trực giác tôi cho rằng không cần cùng anh ta có niều dây dưa, gặp gỡ anh ta, tôi đã có nhiều khác thường rồi.
Tôi dứng dậy muốn đi tính hóa đơn, sau đó vừa đi. Không ngờ , anh ta lại gọi tôi. "Chờ một chút, được không?"
Tôi thấy chính là anh ta dùng ánh mắt cầu xin, lúc nhất thời lòng tôi mềm nhũn, lại lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi. "Chuyện gì?"
"Vừa rồi tôi thấy em ở chỗ quầy gọi điện thoại, cho nên nhất thời lòng tôi nghĩ ra một kế, tìm em làm bạn gái của tôi, nhìn cũng không thể làm cho Cao tiểu thư đối với tôi chết tâm, quả nhiên ....." Lạc Thiệu Nông nói đầu đuôi.
"Quả nhiên kế của anh hiệu quả, đúng không?" Tôi tiếp lời anh nói. Thì ra nói ánh mắt nóng rực kia là anh ta.
Hắn không nỡ mà nở nụ cười. "Sự tình bất đắc dĩ, đối với em làm chút hành động vô lễ, xin em đừng trách."
Làm cho anh ta chiếm tiện nghi, ta còn có thể thế nào? "Quên đi." Tôi trả lời ngắn gọn.
"Mặc dù nghiêm túc, chúng ta vẫn rất có duyên." Lạc Thiệu Nông cười, so sánh với biểu cảm trước đó, dường như một trời một vực. Có lẽ anh ta rất vui mừng khi giải quyết - một "phiền phức" sao.
Đối với anh ta, tôi không thể phủ định. "Phải không?"
Lạc Thiệu Nông đối với câu trả lời của tôi không quá hài lòng, tôi thấy anh nhíu mày một chút.
"Em bây giờ còn làm việc ở Champs Elysses không?" Anh ta hỏi.
Tôi gật đầu xem như câu trả lời.
Anh ta cười hỏi tôi: "Em đối với mọi người chính là lạnh lùng như thế sao?"
Lạc Thiệu Nông hỏi, làm cho tôi sửng sốt, anh ta là người thừa hai trực tiếp nói với ta thế này. "Tôi luôn luôn như thê."
"Tôi nghĩ em là dùng sự lạnh lùng đẻ bảo vệ mình, đúng không?" Lạc Thiệu Nông nhìn thẳng vào đáy mắt tôi, anh ta dùng anh mắt kia tìm tòi nghiên cứu khiến cho lòng ta hơi luống cuống.
"Tôi không cho là như vậy." Tôi hướng về anh ta phủ nhận.
"Oh?" Nghe ra , anh ta không hề tin tưởng lời nói của tôi. Bất quá, anh ta hiều được ngừng đúng lúc. " Lần trước ở lớp học nhìn thấy em, tôi rất kinh ngạc."
Anh ta nhìn thấy tôi? Thành Thực mà nói tôi cũng không khó hiểu Lạc Thiệu Nông nhận ra tôi, dù sao chúng tôi đã từng "hàng ngày gặp mặt", cho dù là ai, cũng sẽ nhận ra tôi, huống chi củng có gặp qua thời gian dài. Nhưng mà, lần trước tai lớp, nhiều người như vậy, mà tôi lại đứng ở góc khuất, anh ta có thể nhín thấy tôi rất lợi hại.
"Bạn học kéo tôi đi dự thính (khóa học phụ), tôi không phải khoa quản trị." Tôi dường như giải thích rõ.
"Thì ra là thế, khó trách sau đó không còn nhìn thấy em nữa, tôi còn tưởng rằng em là sinh viên hư nhảy các lớp học chứ." Lạc Thiệu Nông tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta chú ý đến tôi? Thật sự ngoài ý dự định của tôi.
Tôi hướng về phía anh hỏi thắc mắc đã lâu ở trong lòng tôi: "Tại sao mỗi ngày đúng giờ anh đến tiệm chứ?"
Đôi mắt Lạc Thiệu Nông âm u, khóe miệng cứng lại, cả người mất tự nhiên, giống như tôi không nên hỏi.
"Tôi có thể không trả lời không?" Anh ta nhâm nhi ca phề vừa đưa tới.
Tôi đúng là không nên hỏi.
"Có thể, đây là quyền lợi của anh." Lạc Thiệu Nông không muốn nói, tôi cũng không có quyền dò xét tâm tư của mỗi người.
Anh mắt cùa anh nhìn về phía ngoài cửa dổ, con ngươi trở nên tĩnh mịch, không nói được lời nào. Tôi nghĩ rằng vô tình tôi làm cho anh ta không vui. Trong hoàn cảnh như thế trầm mặc, tôi không muốn sẽ ở chỗ này nữa, trả lại cho anh ta không gian một mình.
"Anh hẳn là không còn chuyện gì nữa? Tôi phải đi." Tôi lễ phép nói cho anh ta biết.
Anh quay lại nhìn tôi. "Phải không? Em phải đi?"
Tôi gật đầu.
Anh yên lặng nhìn tôi hồi lâu, mới từ trên người lấy ra một danh thiếp đưa cho tôi. "Có chuyện gì có thể tìm tôi."
"Cảm ơn." Tôi không có nhìn, đã đem danh thiếp cất kỹ, tôi đứng dậy rời khỏi.
"Hòa đơn của cô tôi trả, coi như là cảm ơn em." Lạc Thiệu Nông nói.
"Không cần, tôi tự trả là được rồi, tôi không thích nợ người khác." Tôi chán ghét mắc nợ ai, sẽ làm tôi cảm thấy bị ràng buộc bởi người khác.
Lạc Thiệu Nông tựa hồ không hài lòng câu trả lời của tôi.
"Em chưa hề nợ tôi cái gì, tôi chỉ là muốn bày tỏ tấm lòng của tôi một chút. Hơn nữa không beo nhiêu tiền, em cũng không cần phài canh cánh trong lòng." Lạc Thiệu Nông vẫn thuyết phục tôi.
Tôi không muốn nhiều lời. "Tôi vẫn muốn tự mình trả tiền."
Anh đột nhiên nở nụ cười, tôi nghi hoặc nhìn anh.
Anh ngưng cười, nhìn chằm chằm tôi. "Em thực sự rất đặc biệt."
Đặc biệt? Tôi không hiểu vì sao anh lại nói nhu vậy.
"Em đã kiên trì nhu vậy tôi đây cũng chỉ theo ý của em." Lạc Thiệu Nông mỉm cười nói. Tôi không nhiều lởi đứng dậy rời khỏi.
Không ngờ, tôi cùng anh ta thế nhưng vì nguyên nhân bất ngờ này mà xuất hiện chuyện, tôi thật sự bất ngờ.
☆     ☆     ☆
Buổi trưa, Tâm Đồng lôi kéo tôi đi đến nhà ăn.
"A! Hoàn hảo, giáo sư kết thức giờ học sớm, nếu không chúng ta tìm không dược chỗ ngồi." Tâm Đồng nói xong, lại môi kéo tôi đi mua cơm.
Mua cơm xong, chúng tôi trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, tôi mở miệng. "Có chuyện gì nói mau đi chứ! Lát nữa tôi phải làm việc."
Tâm Đồng bất mãn mà kêu to: "Bạn thật sự rất vô tình a! mình chỉ muốn cùng bạn ăn cơm trưa mà thôi, xem bạn nói tôi dường như là có mục đích gì." Tâm Đồng bỉu môi trách mắng.
Cái gì muốn cùng tôi ăn cơm trưa, Tâm đồng còn có thể thay đổi cách nói từ đâu chứ! Có điều xem ra, tôi lấy tiểu nhân so lòng quân tử rối, tôi vội vàng hướng về phía cô xin lỗi.
"Thật xin lỗi, mình không nên hiểu làm bạn." Tôi thành khẩn xin lỗi Tâm Đồng, bất quá tôi nghĩ Tâm Đồng cũng sẽ không tính toán với tôi.
Tâm Đông vốn đang chu miệng, một lát hiện ra nụ cười vô cùng sáng lạn. "Quên đi, bạn cũng không phải là cố ý, ai bảo mình rộng lượng, mà cho qua cho bạn. Bất quá....." Tâm Đồng đột nhiên ấp a ấp úng.
"Bất quá cái gì?" Tâm Động bộ dạng muốn nói lại thôi, là có cái gì khó nói sao?
"Ừ....Mình ngày hôm qua nhỡ hẹn thật xin lỗi, bạn cảm thấy mình là thấy sắc mà quên bạn bè, mạc dù bạn nói không giận mình, nhưng là mỉnh cảm thấy có lỗi với bạn."
Tôi còn tưởng chuyện gì khủng khiếp lắm, nguyên lai là chuyện này hả! Tâm Đồng có vẻ áy náy, tôi nghĩ là cô ấy coi trọng tôi là một bằng hữu, như vậy là đủ rồi.
"Tâm Đồng, ngày hôm qua là chuyện bất ngờ, bạn cũng không mong muốn nhỡ hẹn, không phải sao? Cho nên bạn không cần áy náy chuyện này, hơn nữa bạn cũng không có lỗi với mình, hiểu không?"
Trong nháy mắt, Tâm Đồng ôm lấy tôi. "Da! Mình biết chỉ có Giang Tuyết là tốt nhất."
Trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết phải làm như thế nào. Thành thật mà nói, tôi không có thói quen gần gũi với người khác, tôi đối với mọi người đều là duy trì thái độ xa cách. Bởi sự lạnh nhạt của tôi, khiến người khác luôn luôn không giám tiếp xúc, chỉ có Tâm Đồng....... và Lạc Thiệu Nông. Chết tiệt! tôi tại sao lại nghĩ đến anh ta?
Tôi đẩy Tâm Đồng ra, để cách ngang suy nghĩ của tôi."Tất cả mọi ngưởi đang nhìn chúng ta." Trong nhà ăn có một số giống chúng tôi đã hết giờ học hoặc những học sinh khóa khác.
"Sợ cái gi! Bọn họ thích nhìn để cho bọn họ nhìn." Tâm Đồng nói là nói như vậy. nhưng cô ấy vẫn là ngoan ngoãn ngồi lại chỗ.
"Nhanh ăn đi nếu không mình không kịp đến chỗ làm." Tôi nhắc nhở Tâm Đồng, sợ cô ấy hoàn toàn đã quên tôi còn phải đi làm.
"Sẽ kịp." Tâm Đồng nhìn đồng hồ trên tay."Hiện tại mới mười hai giờ nha, bạn xem, mọi người vừa mới xuống ăn cơm mà!" Tâm Đồng nhìn một chút của nhà ăn.
Các sinh viên đang nối đuôi nhau tiến vào nhà ăn, trong phút chốc, toàn bộ nhà ăn trở lên ồn ào, toàn bộ chỗ ngồi cũng đều bị chiếm hết. Có ít người vẫn chưa từ bỏ ý định đi tới lui lui tìm chỗ ngồi hoặc chờ đợi đẻ được chỗ ngồi của người khác. Không ngờ ăn một bữa cơm như vậy không dễ dàng.
"Giang Tuyết, mình lại lần nữa cảm ơn giáo sư kết thúc giờ học sớm, làm cho chúng ta có thể thong thả mà đi ăn, không cần giống như những người đó đi khắp nơi tìm chỗ ngồi." Tâm Đồng cười mà nói.
Tôi liếc Tâm Đồng một cái. "Chẳng lẽ chúng ta chưa từng như vậy sao? Chúng ta cần phải ăn nhanh lên, để mọi người có chỗ ngồi."
"Được rồi! Nói một chút không được sao? Đứng đắn như vậy để làm chi? Thật không hiểu bạn." Tâm Đồng thuận miệng nói vài câu.
Nguyên bản có thề im lặng cho tôi ăn xong bửa cơm này, ai ngờ Tâm Đồng vẫn tiếp tục không bỏ qua. "Giang Tuyết, bạn xem là Giáo sư Lạc nha!" Tâm Đồng cao hứng mà kêu to.
Lập tức tôi hiểu ngầm cô ấy nói tới ai, nhưng lại khiến cho cô ấy phản ứng mạnh như vậy. "Ai hả?"
"Bạn xem bên kia."
Thuận theo hướng chỉ của Tâm Đồng nhìn qua, tôi ngây ngẩn cả người, la anh ta.
"Lần trước chúng ta còn tới khoa quản trị đi dự thình khóa của anh ta, bạn còn nhớ không? Không thể tưởng tượng được có thể ở chổ này gặp anh ta...." Tâm Đồng nói liên tục về anh ta ở bên tai tôi.
Lạc Thiệu Nông thật sự rất được sinh viên chào đón, từ khi nhìn thấy anh ta, đi qua bên cạnh anh cùng anh chào hỏi, chỉ có thề dùng "Nối liền không dứt" để hình dung. Anh ta rốt cuộc có sức quyến rũ gì có thể thu phục được những sinh viên này? Nếu nói ráng anh ta đẹp trai, cử chỉ nhanh nhẹn, tác phong hấp dẫn nữ sinh, tôi có thề hiểu được, nhưng ngay cả nam sinh cũng khuất phục, tôi đây liền nhiều suy nghĩ không thể nào giải đáp.
"Giang Tuyết, Giang Tuyết, bạn rốt cuộc có hay không nghe ta nói chuyện." Tâm Đồng thiếu kiên nhẫn nói vào tai tôi, tôi mới thu hồi lức chú ý đối với Lạc Thiệu Nông.
"Chuyện gì?"
Tâm Đồng tức giận về phía tôi oán hận nói: "Bạn quả nhiên không có nghe mình nói cái gì, mình xem bạn cũng bị Lạc Thiệu Nông làm ê." Ánh mắt liếc về phía Lạc Thiệu Nông.
Phải không? Tôi thật sự cũng bị Lạc Thiệu Nông mê hoặc sao? Chẳng lâu sau, tôi thế nhưng bắt đầu chú ý một người, hơn nữa là một người đàn ông. Tôi không muốn nghĩ sâu xa vấn đề này.
"Không thể nào, bạn không nên nói lung tung." Tôi phủ nhận lời nói của Tâm Đồng.
Tâm Đồng kinh ngạc nhìn tôi cười. "Đừng giấu mình, vừa rồi bạn nhìm chằm chằm vào anh ta, còn dám nói không có?"
Nhìn Tâm Đồng tươi cười, tôi không khỏi bật cười. "Tôi chỉ là khó hiểu Lạc Thiếu Nông có cái gì tốt, tại sao được mọi người yêu thích như thế thôi."
"Đó là bởi vì anh ta bộ dạng đẹp trai, giảng dạy lai vừa----" Tâm Đồng đang nước miếng tung bay về phía tôi nói tốt về Lạc Thiệu Nông, không biết xảy ra chuyện gì nhưng lại dừng lại.
"Sao vậy?"
Chỉ thấy cô ấy trừng lớn con mắt: "Oa! Giáo sư Lạc hướng bên này đi tới chúng ta nha!"
Đúng vậy, anh ta hướng bên chúng ta đi tới. Tôi cúi đầu mãnh liệt ăn cơm, không muốn làm cho anh ta thấy được tôi, trong lòng cầu nguyện Lạc Thiệu Nông đi chỗi khác. Bất quá, tôi phát hiện tai sao tôi phải sợ anh ta?
"Này! Hai sinh viên, tôi có thể ngồi ở đây không? Thanh âm trầm thấp mãnh liệt từ phía trên truyền đến. Ai ôi! ông trời không nghe theo tâm nguyện của tôi. Tôi vừa nghe âm thanh, chỉ biết là anh ta. Không thể phủ nhận, thanh âm của anh ta khá mê người.
"Đương nhiên có thể, Giáo sư Lạc mời ngồi." Tâm Đồng lập tức cầm ba lô của chúng tôi từ trên ghế cầm lấy, nhường ghế cho Lạc Thiệu Nông.
Tâm Đồng lại một lần nữa "Thấy sắc quên bạn", ánh mắt mong đợi anh ta ngồi xuống.
"Vị bạn học này, làm sao biết tôi họ Lạc?" Lạc Thiệu Nông hỏi Tâm Đồng.
Chỉ thấy Tâm Đồng mở cờ trong bụng mà nói: "Giáo sư Lạc, là như vậy, em cùng Giang Tuyết đã từng đi dự thính khóa của giáo sư, cho nên biết tên cùa giáo sư." Tâm Đồng bổ sung thêm một câu: "Giang Tuyết, chính là cô ấy!" Tâm Đồng chỉa tay vào tôi.
Đột nhiên, tiêu điểm biến thành tôi, ngồi ở đối diện Lạc Thiệu Nông nhìn chăm chú vào tôi, tôi cảm thấy mặt của tôi nóng lên. Tôi hướng về phía anh miễn cưỡng chào hỏi một chút: "Giáo sư, chào anh."
Tầm mắt của anh thủy chung dừng lại trên ngời tôi, tôi tức giận mà trừng mắt anh một cái, anh mới thu hồi ánh mắt nóng rực kia. Tôi thầm khiển trách chính mình, vì sao một chút gặp gỡ anh , tôi liền trở nên không giống chính mình?
"Dự thính? Các bạn ở khoa nào?" Lạc Thiệu Nông hỏi, bất quá trả lời anh, như trước là Tâm Đông." Khoa Trung văn."
Tâm Đồng cùng Lạc Thiệu Nông bắt đầu trò chuyện không có chủ đề, mà tôi từ đầu đến cuối không nói một tiếng, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết cơm trưa, rồi tách khỏi Lạc Thiệu Nông nguy hiểm này. Còn Tâm đồng, tôi nghĩ, cô ấy vô cùng vui sướng liên tục cùng Lạc Thiệu Nông trò chuyện.
Chỉ trong chốc lát, tôi tự mình thu dọn bộ đồ ăn. "Tâm Đồng, mình đi trước." Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, hướng về Tâm Đồng chào tâm biệt.
"Bạn đi làm, có phải không?" Tâm Đồng hỏi tôi.
Tôi gật đầu một cái. "Giáo sư, em có việc đi trước, không tiện." Tôi vẫn duy trì lễ nghi đối với bậc thầy.
Anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Ngay sau đó, tôi cầm ba lô, vội vàng rời khỏi.
Phù! Cuối cùng ra khỏi bầu không khí kia. Không thể tưởng tượng được bữa cơm này dài như một thế kỉ, tôi phải chạy nhanh khẩn trương cước bộ đi làm, nếu không khẳng định sẽ đến muộn.
"Hoan nghênh quý khách!" Xin hỏi quý khách dùng gì?"
Bây giờ là ba giờ chiều, tôi đang giúp khách chọn món. Không hiểu vì sao hôm nay sức sống đặc biệt tốt, tôi thay đồng phục, thì liên tục làm việc không ngừng.
Giúp khách chọn món xong, tôi quay trở về quấy bar, đem tờ đơn giao cho người phụ trách, mới có thể thở một cái.
"Là chuyện gì xảy ra, hôm nay mọi người đầu nhàn rỗi, cũng đều chạy tới đây uống uống trà sao?" Chỉ Lăng hoài nghi hỏi.
"Nói đúng mà! Hai chúng ta mệt chết khiếp." Trả lời, đương nhiên là bạn tốt Lý Tình.
Lý tình tựa vao tường nghỉ ngơi," Giang Tuyết, bạn có mêt không?"
"Ừ, có một chút." Không mệt mới là lạ, nghĩ đến buổi tối làm gia sư thì càng mệt mỏi thêm. Tôi chống đỡ chịu đựng. Ngẫm lại, tôi tội gì làm khó chính mính như vậy. Buổi sáng đi học, buổi chiều đến quán cà phê làm việc, buổi tối còn làm gia sư, chỉ vì không muốn thò tay đòi tiền gia đình, tôi gần như trở thành một nữ siêu nhân.
"Ai ôi! Thật hy vọng khách ít một chút, chúng ta cũng không cần vất vả như vậy." Chỉ Lăng ỉu xìu nói.
Lý Tình thưởng cho Chỉ Lăng một cái cốc: "Thân là nhân viên, nói lời như thế?"
"Nói một chút cũng không hà?" Chỉ Lăng xoa đầu.
Lý Tình liếc mắt một cái. "Được ông chủ nghe được, bạn liền thảm."
"Sẽ không xui xẻo như vậy." Chỉ Lăng cảm thấy Lý Tình quá kinh động.
Nhìn các chị ấy cãi nhau qua lại, tôi thật sự chịu các chị ấy. Các chị ấy có thể nói là một cặp dở hơi, mỗi ngày nhìn các chị ấy hả ha mà trêu chọc nhau, không mệt một chút nào. Trong lòng tôi hiểu được, nếu không có các chị ấy, thời gian tôi ở đại lộ Champs Elysees liền trở nên buồn tẻ vô vị.
"Đừng ầm ĩ, có khách tính tiền." Tôi nhắc nhở hai người đang cãi nhau. "Em đi thu dọn bàn."
Tôi cầm cái khăn đi dọn dẹp cái bàn khách vừa sử dụng qua, cũng đem chén ly thu dọn, ngoài dự đoán, quay người lại nhưng thấy Lạc Thiệu Nông đứng trước mặt tôi.
"Là anh!" Tôi vô cùng ngạc nhiên, anh không phải không đến đây nữa sao?
Anh vẫn mang theo bộ dáng làm mọi người say mê ôn nhu tươi cười. "Chúng ta thật là có duyên, lại gặp nhau."
"Thật không?" Đối với cách nói của anh, tôi không hề đồng ý. Tôi khẳng định anh là cố ý.
"Nếu không, em nghĩ sao?"
Ông trời! Vì sao anh ta lại dùng ánh mắt nóng rực kia nhìn tôi?
"Không biết." Tôi nhìn bàn tay run rẩy của tôi. "Bàn tay của tôi mỏi nhừ, mời anh tìm chổ ngồi, sẽ có người giúp anh chọn món."
"Được, anh chờ em."
Đem đồ dùng trở lại quầy bar, tôi liền nói cho Lý Tình, mới chị ấy đi phục vụ Lạc Thiệu Nông. Ai ngờ các chị ấy cũng không sẵn lòng, cứng rắn muốn tôi đi. Các chị ấy lấy cớ: "Anh ta là giáo sư tường em, cho nên em đi."
Tôi chỉ biết không nên nói cho hai chị ấy Lạc Thiệu Nông là giáo sư trường tôi, nụ cười của họ toàn ý xấu, không biết đang nghĩ cái quỷ gì. Cầm menu, hướng anh ta đi đến.
"Quý khách dùng gì?" Tôi nghiêm túc làm tốt công việc của mình.
Lần này anh rất nhanh quyết định. "Một ly capuchino."
"Dạ."
Tôi chuận bị rời đi, anh ta gọi tôi.
"Tiểu Tuyết." Tôi bình tĩnh đứng lại. Anh cười cười: "Anh có thể gọi em như thế không?" Thanh âm nồng hậu đề nghị.
"Tùy anh." Trước khi cùng anh diễn trò, anh cũng không gọi như thế? Hiện tại mới hỏi, phải chăng đã quá muôn.
Nghe được câu trả lời của tôi, Lạc Thiệu Nông tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. "Em chừng nào thì hết giớ làm?"
"Có chuyện gì không?" Tôi hỏi lại anh. không trả lời vấn đề của anh.
Lạc Thiệu Nông không có trả lời ngay, một lúc sau, mới nói: "Không có gì gấp gáp."
Tôi cảm giác được tâm tình cùa anh thay đổi đột ngột, bởi vì không thấy anh tươi cười.
"Đã như vậy, tôi nghĩ cũng không cần biết tôi khi nào hết giờ làm."
"Phải không?" Ý tứ có một chút thất vọng.
Tôi không để ý đến anh, tiếp tục công việc của tôi.
☆     ☆     ☆
6h30, tôi vội vã thay quàn áo, và sau đó ra về. Đi ra khỏi cửa tiệm, phát hiện trời còn đang mưa. Buổi chiều đột nhiên trời mưa to, vốn nghĩ đến thoáng cái liền tạnh, ai ngờ..... Ai ôi! Làm sao bây giờ?
Hôm nay tiệm nhiều người, tôi đã tan tầm muộn nửa giờ, 7h30 còn đi làm gia sư, tuy rằng có một giờ đống hồ nữa, nhưng trời mưa khẳng định sẽ kẹt xe. Đi vào trong mượn một chiếc ô được rồi, hi vọng sẽ có.
Đang lúc tôi nghĩ như thế thì một chiếc xe ngừng lại trước mặt tôi. Từ trong xe đi ra chính là Lạc Thiệu Nông.
Anh lấy áo khoác của mình che mưa, bước nhanh đến bên cạnh tôi. "Lên xe, tôi chở em."
"Này....." Tôi đang lo lắng phiền phức anh sao? Anh lại đem tôi kéo lên xe.
Xa chậm rãi chạy.
"Đi đâu?" Anh chuyên tâm lái xe, không khỏi làm tôi biết bao coi trọng.
Tôi trả lời địa chỉ chỗ dạy cho anh.
"Em ở đấy?" Anh vẫn không quay lại nhìn tôi.
Tôi lắc đầu. "Không phải, tôi làm gia sư ở đó."
"Hả? Em làm gia sư?" Anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt gặp nhau, trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết làm thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cùng anh ta nhìn nhau. tuy nhiên anh ta có vẻ không hài lòng.
Tôi nhắc nhỏ anh đang lái xe, phải cẩn thận." Anh vì sao kinh ngạc như vậy? Sinh viên làm một hai công việc không phải rất bình thường hả." Tôi cảm thấy anh ngạc nhiên.
"Làm hai công việc, em không mệt?"
"Không sao."
"Em thiếu tiền?" Anh quan tâm hỏi.
"Xem như là vậy." Tôi trả lời qua loa.
Lạc Thiếu Nông tiếp tục hỏi: "Tại sao?"
Tôi bắt đầu khó chịu, anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào cái gì truy hỏi chuyện tiêng cùa tôi? "Tôi nghĩ tôi không cần phải nói cho anh biết." Tôi lạnh lùng nói.
Anh cười ôn nhu nói: "Tức giận sao?"
Tôi không đáp lời.
"Thực sự tức giận?" Anh thùa dịp đèn đỏ anh quay lại nhìn tôi, cũng đem sợi tóc rơi xuống trên trán đằng sau tai.
Tôi dối với hành động thân mật của anh như thế tim đập dồn dập, có chút bối rối, vì không muốn anh phát hiện được tôi thay đồi, tôi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đèn xanh, anh đem tấm mắt dời đi, chuyên chú lái xe.
"Em không nói, tôi cũng không miển cưỡng. Đừng giận tôi, được không?" Anh nói mang theo khẩn cầu.
Tôi vẫn như cũ im lặng. Anh thấy tôi như vậy cũng không nói nữa. Trong xe toàn bộ rơi vào không khí yên tĩnh. Không lâu sau, anh dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi, bỏ lại một câu "Chờ anh", đã đi xuống xe chạy vào của hàng.
Anh có lẽ muốn mua cái gì đó. Tôi tranh thủ thời gian ngắn ngủi này chợp mắt một chút, tuy rằng vô ích.
Chốc lát, anh mở cửa trở vào, tôi liền mở mắt.
"Tiểu Tuyết, em còn không có ăn bửa tối chứ?" Không đợi tôi trả lời, ánh liền đưa cho tôi một túi đồ. "tôi mua một ít bánh mỳ cùng thức uống, em ăn đi."
Không nhờ, anh chính là thay tôi chuẩn bị bữa tối, hành động này, làm cho tôi cảm thấy một chút ngọt ngào. Tuy rằng không đáng kể, nhưng làm cho tôi cảm thấy được che chở.
"Vậy còn anh?"
"Tôi không đói bụng, hơn nữa tôi dang lái xe không thể ăn được, em cứ việc ăn trước, không cần để ý tôi." Anh nói.
"Kia, cám ơn anh, tôi sẽ không khách khí." Tôi tùy tiện lấy ra một cái bánh mý liền ăn.
"A..." Chỉ trong chốc lát, tôi giải quyết xong một cái bánh mỳ. Đột nhiên, tôi nghĩ đến .....
"Đúng rồi, buổi chiều anh không phải đi rồi, tại sao lại xuất hiện ở trước cửa tiệm?" Tôi hỏi anh.
"Chờ em." Anh lập tức trả lời.
Trái tim của tôi bỏ mất một nhịp! "Chờ tôi?" Có thể nào, anh hỏi tôi khi nào hết giờ làm, là dụng ý này? "Anh biết giờ tôi tan tầm sao?"
"Biết a." Lạc Thiệu Nông đột nhiên quay đầu, nháy mắt mà nói: "Trước khi tôi đi, đã hỏi đồng nghiệp của em." Lại nói tiếp: "Sau đó, tôi ở trong xe chờ em tan tầm."
Thấy bộ dáng buồn cười của anh, tôi phì cười không ngừng. Tôi phát hiên anh có một mặt trẻ con.
"Em hẳn nên cười nhiều, Tiểu Tuyết. Em cười rất đẹp." Anh chân thành mà nói.
"Vậy sao?" Tôi bị cuốn hút trong lời khen ngợi của anh. "Anh chờ tôi làm gì?"
"Muốn cùng em nói chuyện thế thôi."
Lời của anh làm cho tôi không hề chống đỡ, không biết nên nói cái gì. May mà đã đến. Anh đừng xe ở bên đường. Tôi chuẩn bị xuống xa.
"Cảm ơn, anh đưa tôi lại đây, đương niên còn có bữa tối của anh." Tôi hướng về anh nói lời cảm ơn.
Tôi mở cửa xe, muốn xuống xe, nhưng anh lại kéo tôi lại.
"Mấy giờ hết giờ học? Tôi đến đón em." Anh vội vàng nói.
Bàn tay ấm áp của Lạc Thiệu Nông bao phủ ở cánh tay tôi, tôi cảm thấy nhiệt độ của anh, vô cùng ấm áp. "Không cần, tôi sống gần đây, cảm ơn ý tốt của anh." Tôi không hy vọng anh cho tôi phiền toái.
Thấy tôi kiên trì, anh không thề làm gì khác. "Được rồi, vậy em tự mình cẩn thận."
"Ừ." Tôi hướng về phía anh nói lời tạm biệt, liền xuống xe.
Mưa đã nhỏ, tôi nhanh chóng chạy vào lớp học. Lạc Thiệu Nông mới lái xe rời đi. Hôm nay may mắn có anh, tôi mới không cần cùng người khác chen chúc trên xe buýt. Xem ra, tôi phải tìm một cơ hội cảm ơn anh.
Sau khi cùng anh ở chung, tôi phát hiện anh là một người đàn ông ôn nhu, dịu dàng, Lạc Thiệu Nông dược những sinh viên hoan nghênh, là rõ ràng. Dù cùng anh tiếp xúc, trái tim tôi thể kiểm soát, tôi nên thuận theo cảm xúc thật sao? Nhỡ người bị tổn thương là tôi, thì sao?
Ai ôi! Đừng nghĩ nhiều như vậy, quan trọng hơn đi lên lớp, các bạn nhỏ đang chờ tôi!
» Next trang 2
SanTruyen.Xtgem.Com là wapsite đọc truyện online cực hay,tổng hợp tất cả những câu truyện hay trên mạng hiện nay,các bạn có thể đọc truyện dễ dàng ngay trên điện thoại của mình. SanTruyen.Xtgem.Com không chịu bất cứ trách nhiệm nào về vấn đề bản quyền tác giả,nếu có gì thắc mắc về bản quyền vui lòng liên hệ cho tôi biết sớm..!!