Pair of Vintage Old School Fru
SanTruyen.Xtgem.Com
HOMETruyện TeenTiểu ThuyếtNgôn Tình
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại SanTruyen.Xtgem.Com hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé..!!!
Nội Dung Truyện : Cám Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh
Cái tên này có thể hiểu là Người đàn ông cực phẩm đứng phía sau nữ phụ ác độc. Trong phim hay truyện đều có nam chính nữ chính nhưng đồng thời cũng có nam phụ nữ phụ. Và mình thường thấy sau lưng nữ phụ độc ác luôn luôn xuất hiện một nam phụ yêu cô tha thiết sẵn sàng hy sinh tất cả vì cô, và đến lúc cuối đời thì nữ phụ mới giật mình phát hiện ra.Người bên cạnh mình đã hy sinh tất cả vì mình, thậm chí ngay cả tính mạng tại sao chỉ vì lòng ghen tị mù quáng mà bỏ qua một người đàn ông cực phẩm để theo đuổi thứ không xứng đáng như vậy? Vâng, đó cũng là nội dung của câu chuyện này. Kiếp trước, cô là nữ phụ độc ác ghen tị lớn lối với nữ chính thanh nhã cao quý hiền lành, với cô, cô ta là Thánh Mẫu giả tạo, cô ta chỉ biết giả vờ thanh cao, luôn đào những cái hố cho nhân vật phụ như cô nhảy vào, giả vờ thiện lương đứng bên miệng hố đưa tay cứu giúp. Kiếp trước cô ghen tị với cô ta, bởi vì cô ta đã giành hết tình thương của ba ba, và cũng chính cô ta đoạt đi thần tượng trong lòng cô, cô dùng hết mọi thủ đoạn để giành lại, cướp người người đàn ông đó từ trong tay cô ta ra. và họ đã đính hôn. Cô cười đắc thắng! Nhưng, thế thì sao chứ? Năm năm, hắn vì người hắn yêu thủ thân như ngọc suốt năm năm, đến khi gần thành hôn, cô mới phát hiện cô chị Thánh mẫu của mình đã mang thai, họ lén lút qua lại với nhau trong suốt năm năm đó, coi cô như một con ngốc.Khi cô phát hiện cô ta cười thật to chỉ vào mặt cô mà nói: “Tôi sẽ không bỏ đứa bé này, cho dù cô cùng Trần Hạo kết hôn, khi cô nhìn mặt anh ta cô sẽ vĩnh viễn nhớ đến tôi, khi cô có con, thì cô cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến đứa con của tôi. Tôi và con tôi vĩnh viễn sẽ là cái gai trong mắt cô, cô đừng nghĩ co thắng, cô đã thua. Suốt đời này cô chỉ có thể sống dưới cái bóng của tôi, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.” Cô ta điên, cô cũng điên nên đã cầm thanh dao gọt hoa quả cùng cô ta giằng co, và sức lực cô không bằng cô ta, cứ đẩy đến đẩy đi cuối cùng cô trượt chân ngã xuống đất, cô ta cũng mất đà ngã nhào lên con dao của cô. Thế là....Cô gọi điện cho anh, anh đến, xử lí mọi chuyện và gánh tội thay cô. Anh vào tù, cô đến thăm nhìn anh qua lớp cửa thủy tinh ngăn cách, nói chuyện với anh qua điện thoại. Anh bảo, anh yêu cô, không có anh ở cạnh bên, cô nên tự chăm sóc cho mình, đừng tùy hứng. Cô bật khóc, hỏi anh tại sao không nói sớm. cô ra lệnh cho anh phải đợi cô, tánh cô tùy hứng bá đạo như thế đó, thì sao? Anh nuông chìu cô từ nhỏ đến lớn, đã nuông chiều hư cô cho nên anh phải chịu trách nhiệm với cô. Cô đã quyết định, cô sẽ ra tự thú. Ánh mặt trời ngoài trại giam sáng rực một cách kì lạ bởi vì cô đã tự tìm được con đường đi cho mình. Hắn – Vị hôn phu của cô đứng đó, quan tâm cô, cô nhìn hắn như một người xa lạ, hắn nói hắn và cô chị của cô không có gì, cô muốn cười nhìn hắn, rốt cuộc hắn yêu ai? Lâm Phỉ, Lâu Thanh Thanh, hay là cô, hai người kia đã chết vì hắn, Lâm Phỉ tự sát, Lâu Thanh Thanh do chính tay cô ngộ sát.Cô nói cô muốn tự thú, hắn điên cuồng ngăn cản, ngày cưới đã sắp đến gần hắn không muốn phá hủy nó. Lúc này cô mới nhìn ra đằng sau bộ mặt ôn nhu nho nhã đó là một tâm hồn ti tiện ích kỉ chỉ yêu chính bản thân của mình. Cô bảo hắn dừng xe, hắn nhất quyết không dừng. Cả hai người giằng cô, lạc tay lái. Trước khi rơi xuống vực thẳm cô chỉ còn một ý niệm trong đầu: "Tần Chí đáng thương của em, xem ra anh chỉ có thể chờ em ở kiếp sau!” Cô trọng sinh! Trở về năm cô hai mươi tuổi đó là năm cô gây ra nhiều sai lầm nhất trong đời.Cô tỉnh lại và tự nhủ với mình rằng, nếu ông trời đã cho cô cơ hội bù đắp, nhất định cô phải đem tất cả bù đắp lại. Thế là một con người mới hoàn toàn xuất hiện. Cô khinh khỉnh không thèm chấp với cô chị Thánh Mẫu của mình, không có nữ nhân vật phụ ác độc như cô làm đệm lưng xem thử cô ta có thể tỏa sáng đến đâu. Cô lúc này đã trải qua một kiếp nên nhìn nhận mọi sự việc thật rõ ràng.Vị hôn phu đó thực chất cô không yêu, cô chỉ muốn tranh giành với cô chị của cô. Con người của hắn hời hợt, làm ra vẻ thanh nhã cao quý, rõ ràng có người yêu là cô bạn Lâm Phỉ thanh mai trúc mã, nhưng làm ra vẻ như hắn bị cô ấy lấy cái chết uy hiếp Cô- Hai mươi tuổi của kiếp trước dễ dàng tin tưởng. Cô- Hai mươi tuổi của kiếp này nhìn ra đó chẳng qua chỉ là một trò cười. Người đàn ông đứng lẳng lặng sau lưng cô, mặc cho cô tùy hứng, ở phía sau thu thập hết mọi tai họa do cô gây ra. Cô tìm anh, nhưng rồi lại không tự tin anh sẽ yêu mình, một cô gái với tâm hồn chua ngoa đanh đá độc ác như thế kia mà. Nhưng anh vẫn bên cô, ủng hộ cô, yêu cô. Nhưng không hề dám nghĩ cô sẽ yêu mình. Anh chỉ nguyện đứng đó, đứng bên cạnh cô suốt ca đời.Đến khi cô yêu, anh thực sự không dám tin, những cử chỉ quan tâm của cô, làm anh vừa mừng vừa sợ. Thế rồi, cô chủ động, thế rồi họ yêu nhau, cưới nhau, và có một bé trai vô cùng kháu khỉnh. Kiếp này, Lâu Thanh Thanh dùng đủ mọi cách để chọc giận cô, để cô trở thành tấm đệm lưng nâng sự trong sáng thánh thiện của cô ta lên cao.Cô của kiếp này đã không còn mắc mưu nữa, nên bình thản cười nhạo lướt qua hết mọi thủ đoạn của cô ta, để lại cô ta với gương mặt xinh đẹp vặn vẹo sững sờ. Cô của kiếp này bình thản đi lướt qua thần tượng trong lòng mình, bình thản nhìn mọi thủ đoạn lừa gạt phụ nữ của anh ta.Cô của kiếp này đã biết trân trọng tình cảm có thật bên cạnh mình, đã biết yêu bản thân, đã không còn tùy hứng như trước kia nữa. Cô của kiếp này đã có hạnh phúc riêng của mình, và bình thản nhìn họ trong sự xâu xé lẫn nhau, bình thản nhìn sự giả tạo của bọn họ. Cô không còn ghen tị nữa, cô đã có người nguyện hy sinh cả cuộc đời vì cô.Khi anh ngẩn ngơ thấy cô thay đổi, cô chỉ cười đáp: "Bởi vì kiếp này em không thấy được ai yêu em hơn anh, nuông chiều em đến hư hơn anh nên đành phải chịu trách nhiệm gánh lấy tai họa là em." Anh cũng cười đáp: "Đúng thế, anh chắc chắn không có ai yêu em và nuông chiều em hơn anh nên anh phải đón nhận mối tai họa ngàn năm này không để cho người khác phải chịu tội." Anh biết cô có một bí mật gì đó rất lớn từ sự bình thản của cô, bởi vì anh hiểu cô hơn bất kì một ai khác, anh sống và lớn lên bên cạnh cô. Cũng chỉ vì một câu nói thơ ngây của cô “Tần Chí là của Lâu Nghiêu Nghiêu, suốt đời cũng chỉ là của Lưu Nghiêu Nghiêu. Lớn lên Nghiên Nghiêu sẽ cưới Tần Chí.” Mà làm anh chờ cô đến cả cuộc đời. Nên lần này anh tình nguyện chờ cô, chờ cô đến một lúc nào đó từ lão bà của anh, trở thành lão bà bà, khi đó, anh biết cô sẽ nói ra bí mật của mình! Và khi đó anh sẽ nói: Cảm ơn em đã quay đầu lại nhìn anh!






Cám Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh | Chương 1

Chương 1: Một đám đần độn “Bởi vì anh yêu em!”Khi nghe câu này, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thường giống khúc gỗ cũng đã bị cảm động, nước mắt giống hạt châu rơi mãi không ngừng, làm thế nào cũng dừng không được. Tần Chí đau lòng nhìn cô qua cửa sổ cách ly, anh đặt tay ở trên cửa sổ thủy tinh, giống như muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng tất cả đều vô ích, cuối cùng anh đành phải đau lòng nói:“Nghiêu Nghiêu, đừng khóc.”Làm sao có thể không khóc? Lâu Nghiêu Nghiêu khóc đến gần như không thở được, anh ở bên kia cửa sổ cách ly vẫn nhẹ giọng an ủi cô, thanh âm ôn nhu trước sau như một, giống những ngày đã qua, chỉ cần cô vừa khóc anh sẽ không quan tâm đem bỏ qua tất cả mọi chuyện, ở bên cô, dỗ cô vui vẻ. Là cô quá ngu ngốc mới có thể coi đó là tình cảm anh em, là cô quá ngu ngốc mới có thể làm hại anh phải gánh tội thay cô.“Tần Chí, tại sao anh không nói sớm?” Lâu Nghiêu Nghiêu vừa khóc, vừa chất vấn.Tần Chí chỉ cười mà không trả lời cô. Kỳ thật không cần anh trả lời, khi Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi những lời này, cũng đã nghĩ đến đáp án, bởi vì cho dù anh nói căn bản cũng không có tác dụng, khi đó cô bị Trần Hạo làm cho mê muội, trong mắt trừ Trần Hạo thì không nhìn tới bất luận kẻ nào. Suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu khóc càng thương tâm. Cảnh sát coi ngục đang thúc giục thời gian thăm tù đã hết. Tần Chí gọi Lâu Nghiêu Nghiêu một tiếng. Lâu Nghiêu Nghiêu cầm tai nghe ghé vào trên cửa sổ khóc, tuy vẫn rất thương tâm nhưng cũng nâng cao tinh thần nghe anh nói.“Nghiêu Nghiêu, về sau anh không thể ở bên cạnh em, em phải tự chăm sóc mình, không thể lại tùy hứng, biết không?”“Vâng, vâng.” Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ biết gật đầu lung tung.“Nghiêu Nghiêu…”“Vâng, vâng.”“Đừng kết hôn với Trần Hạo, biết không? Tìm một chàng trai chân chính yêu em, biết không?”“Vâng, vâng.”Tần Chí nói liên miên căn dặn rất nhiều, lần đầu tiên Lâu Nghiêu Nghiêu không cảm thấy phiền, còn nghiêm túc trả lời, tuy căn bản không nghe được anh đang nói cái gì. Cảnh ngục lại thúc giục vài lần, thật sự không thể ở lại nữa, Tần Chí cuối cùng nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu thật sâu, buông tai nghe đứng dậy rời đi. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, dùng sức gõ vào tấm kính thủy tinh, không để ý cảnh ngục cảnh cáo, chỉ chỉ ống nghe, cô có lời muốn nói. Tần Chí nói với cảnh ngục nói câu thật xin lỗi, lại cầm lấy tai nghe. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn anh qua tấm kính thủy tinh, chàng trai anh tuấn luôn luôn thích sạch sẽ, chú ý hình tượng, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, nhìn tiều tụy hơn nhiều, râu mọc nhiều hơn, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rọi như trước, coi như cuộc sống đau khổ không thể ảnh hưởng tới anh, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn mà trong lòng chua xót, mãi đến khi Tần Chí mở miệng thúc giục một tiếng, Lâu Nghiêu Nghiêu mới dùng giọng nói đầy kiên quyết:“Tần Chí, anh biết em rất tùy hứng, cũng rất ích kỷ, cho nên cho em tùy hứng một lần cuối cùng, chờ em được không? Em không phải đang hỏi anh mà là ra lệnh, anh phải chờ em, bằng không sau này anh đừng mong có thể sống yên ổn, anh biết em giỏi nhất là ép buộc người!”Xem đi, cô là một người con gái ác độc như thế đấy, luôn bắt buộc người khác làm chuyện họ không muốn, chưa bao giờ biết hối cải, còn coi đó là vinh hạnh cho họ.
Tần Chí lúc đầu không hiểu được cô đang nói cái gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu đã cười buông tai nghe đi ra ngoài. Sửng sốt một lúc rất lâu, cuối cùng Tần Chí cũng nở nụ cười, cô nói anh chờ, anh sẽ chờ, nhận mệnh rồi, đời này anh cam tâm tình nguyện nằm trong tay của cô gái này.Lâu Nghiêu Nghiêu khóc rất lâu, hai mắt sưng như quả đào, ánh mặt trời bên ngoài làm trước mắt cô đột nhiên biến thành màu đen.“Nghiêu Nghiêu.”Trần Hạo chờ ở bên ngoài thấy cô liền ném tàn thuốc xuống, cười đi về hướng cô.Anh ta mặc quần áo trong màu trắng, Âu phục màu trắng, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, mang theo nụ cười nhẹ, đi tới dưới ánh mặt trời, phía sau giống như có một vòng kim quang, làm cho người ta lóa mắt. Lâu Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn thẳng vào người đàn ông này, cô nhìn anh ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thật sự nhìn như vậy, thấy rõ ràng. Trần Hạo đưa tay đỡ cô, Lâu Nghiêu Nghiêu chán ghét hất ra, đi thẳng tới bên cạnh xe. Mặt Trần Hạo cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục tươi cười, đi đến bên cạnh xe, săn sóc giúp cô mở cửa xe. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi vào, Trần Hạo mới trở lại ghế lái, khởi động xe. Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩn người nhìn cảnh vật dần trôi qua ngoài cửa sổ, trong khi Trần Hạo vẫn dùng kính chiếu hậu xem thần sắc cô. Lâu Nghiêu Nghiêu bị nhìn cũng không kiên nhẫn, quay đầu, cười lạnh nói:“Trần Hạo, chắc anh rất hận tôi?”“Nghiêu Nghiêu, nói cái gì ngốc vậy.” Trần Hạo kinh ngạc, không nghĩ rằng Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ nói như vậy, trên mặt anh ta tràn đầy kinh ngạc, nghiêng đầu đến ánh mắt nhìn cô cũng đặc biệt ôn nhu, ánh mắt kia cùng ánh mắt người đàn ông đối bạn gái bốc đồng giống nhau như đúc. Nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại không bị anh ta mê hoặc, mà là nói từng chữ từng chữ một:“Anh làm sao có thể không hận tôi, tôi giết người con gái anh yêu đồng thời giết luôn đứa con của anh, anh làm sao có thể không hận tôi?”Trần Hạo nhăn lại mi, tức giận nói:“Lâu Nghiêu Nghiêu, em nói bậy bạ gì đó?”“Tôi nói bậy? Anh biết rất rõ mà, không phải sao? Lúc ấy ba người chúng ta đều ở đó, Lâu Thanh Thanh chết như thế nào, chẳng lẽ anh lại không biết? Ngộ sát Lâu Thanh Thanh là tôi, không phải Tần Chí.” Lâu Nghiêu Nghiêu đem những lời này nói ra, sau đó lại tung một lời như sét đánh: “Tôi muốn đi tự thú.”Trong khoảng thời gian này cô vẫn đần độn, nhưng mà ở ngục giam khóc một hồi, đầu óc cô lại thông suốt ngoài ý muốn, cô không thể để Tần Chí gánh tội thay cô, Tần Chí hiện tại ba mươi hai tuổi, đây là thời kỳ rực rỡ nhất của một người đàn ông, nhưng lại phải ở tù mười năm, tại thời đại biến chuyển từng ngày này, mười năm sau chẳng khác nào thế giới khác, khi đó tất cả đều đã muộn. Tuy rằng cô rất ích kỷ, nhưng cũng không thể để Tần Chí vì cô mà chôn vùi cả đời, anh nên có cuộc sống thật tốt. Trần Hạo bị lời nói của Lâu Nghiêu Nghiêu dọa, khiếp sợ nhìn cô một lúc thật cũng nói không ra lời, anh ta thật sự nhìn cô, phát hiện thần sắc của cô vô cùng bình thản, không giống giả vờ, trong mắt anh ta hiện lên một tia lửa giận, nhưng rất nhanh bị áp chế, anh ta vẫn dùng giọng ôn nhu nói:“Nghiêu Nghiêu, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn, về sau, đừng nói những lời ngốc nghếch này, anh đã nói, anh cùng Lâu Thanh Thanh hoàn toàn không có gì.”“Không có hôn lễ.” Đối với lí do thoái thác của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản mặc kệ, cô trào phúng nói: “Anh nên cao hứng đi, vì anh rốt cuộc cũng thoát khỏi tôi!”Trần Hạo bị lời của cô chọc giận, vẻ mặt thâm tình cùng bi thương nói: “Lâu Nghiêu Nghiêu, rốt cuộc phải thế nào em mới tin anh là thật tâm?”Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực ghê tởm muốn nôn, trước đó không lâu, bởi vì cô tranh chấp cùng Lâu Thanh Thanh, vô tình giết Lâu Thanh Thanh, cùng đứa bé trong bụng Lâu Thanh Thanh, một người hai mạng, nhưng hiện tại, người đàn ông này lại cùng hung thủ giết con mình nói thật tâm? Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn cho Lâu Thanh Thanh, cô với chị gái cùng cha khác mẹ này lại tranh đoạt một người đàn ông ghê tởm đến cực điểm suốt mười mấy năm? Lâu Thanh Thanh ơi Lâu Thanh Thanh, nếu chị nhìn thấy sắc mặt hiện tại của người đàn ông này, có phải muốn chui từ mộ ra không? Chỉ sợ… Trần Hạo căn bản không yêu Lâu Thanh Thanh. Càng nghĩ càng ghê tởm, Lâu Nghiêu Nghiêu một khắc cũng không muốn nhìn mặt người đàn ông này nữa: “Dừng xe!”Trần Hạo làm sao có thể dừng xe, vẫn như cũ dùng vẻ mặt vô cùng khổ sở nhìn cô:“Nghiêu Nghiêu, anh biết tình cảm của em cùng Tần Chí vẫn rất tốt, thậm chí làm cho anh ghen tị, nhưng cũng không thể vì thế mà đi gánh tội thay Tần Chí, anh yêu em như vậy em đem anh đặt ở đâu? Em có nghĩ tới cảm nhận của anh không?”Lâu Nghiêu Nghiêu trợn mắt há hốc mồm, cô sớm nên phát hiện, người đàn ông này, đầu óc căn bản có vấn đề!“Đừng nói nữa, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm! Tôi quả thực đầu bị nước vào, lúc trước mới thích anh như vậy!” Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực đã bị chọc giận, cô chán ghét nhìn Trần Hạo: “Tôi nói lại lần nữa, dừng xe!”Trần Hạo đương nhiên sẽ không dừng xe, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhăn nhó, biểu tình thống khổ còn thiếu mỗi nước mắt : “Nghiêu Nghiêu…”Nhìn đến sắc mặt này của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu không thể chịu nổi:“Cầu xin anh đừng nói nữa, anh vừa nói tôi đã muốn nôn.”Trần Hạo giống như bị ý tứ trắng trợn trong lời nói của cô làm giật mình, thậm chí quên cả ngụy trang, trừng to mắt, sắc mặt cứng ngắc nhìn cô, vẫn nghe nói Lâu Nghiêu Nghiêu tâm tư ác độc, nói chuyện ác độc, nhưng bởi vì lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu thích anh, đương nhiên sẽ không ở trước mặt anh nói thô tục, cho tới bây giờ mới phát hiện, cô gái này thật sự có thể mở miệng vô cùng hôi thối. Lâu Nghiêu Nghiêu người này, khi thích ngươi, có thể đem sủng ngươi đến tận trời, khi chán ghét ngươi, lại chút không thèm che giấu, nói trắng ra là một đứa con gái không có đầu óc. Nếu như cô ta đủ thông minh, sẽ không ở phía sau xé rách mặt nạ, nếu như cô ta đủ thông minh, cũng đủ ẩn nhẫn, cũng sẽ không…Hai người giằng co, Lâu Nghiêu Nghiêu lười không thèm liếc anh ta một cái, Trần Hạo dùng sức hít mấy hơi, thật vất vả mới bình phục cảm xúc, anh ta quay đầu, vừa định tiếp tục diễn thâm tình, lại nghe thấy tiếng phanh lại dồn dập. Khúc quanh phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn. Lúc thanh thép đâm thẳng hướng ót một khắc, thời gian dường như ngừng lại, hai mươi bảy năm ngắn ngủi của Lâu Nghiêu Nghiêu xẹt qua ở trước mắt, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên một cái ý niệm vô cùng rõ ràng: Đây là một câu chuyện cổ tích rất đáng buồn, nó có kết cục vô cùng quỷ dị, nữ chính là cô bé lọ lem bị nữ phụ ác độc giết, sau đó hoàng tử bạc tình bạc nghĩa cùng nữ phụ ác độc sắp tới lúc sống cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, lại ngoài ý muốn bị xe đâm chết, còn là chết không toàn thây! Đây thật sự là một câu chuyện cổ tích máu chó! Trước khi nhắm mắt lại, Lâu Nghiêu Nghiêu lại không cam lòng, lại tiếc nuối nghĩ đến: Tần Chí đáng thương của em, xem ra anh phải chờ em trong kiếp sau rồi!




Chương 2: Trở về hai mươi tuổi Lâu Nghiêu Nghiêu khó có thể tin nhìn hai tay xa lạ lại quen thuộc này. Nói xa lạ, vì tay trái cô từng có một vết sẹo, tuy rằng điều trị đúng lúc, đã xử lý tốt, nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu nên vẫn để lại một chút dấu vết. Nói quen thuộc, sao có thể không quen? Dù là độ to nhỏ của bàn tay, chiều dài ngón tay, các đường chỉ tay, cùng với tay mình giống nhau như đúc.Lâu Nghiêu Nghiêu không rõ tình huống hiện tại, cô mở to mắt, phát hiện chính mình đang nằm trong phòng bệnh nặng mùi thuốc khử trùng, theo lý mà nói, cô hẳn là đã chết, nhắm mắt lại trước mắt sẽ hiện lên cảnh tai nạn lúc đó, thanh thép hướng thẳng đầu cô đâm tới, vừa sợ hãi vừa đau khổ, cô thậm chí không muốn nhớ lại. Nhưng nếu như cô đã chết, cô làm sao có thể nằm trên giường bệnh?Lâu Nghiêu Nghiêu hoảng sợ sờ sờ mặt mình, hoàn toàn không có chút tổn thương nào, cũng không có băng vải, cô không bị hủy dung, nhưng chuyện này hoàn toàn không đúng chút nào.Nghĩ không ra Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở trên giường ngốc một hồi, sau khi bị y tá phát hiện đã tỉnh, bác sĩ rất nhanh được gọi tới, Lâu Nghiêu Nghiêu không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, đành phải phối hợp với bác sĩ để kiểm tra, thuận tiện trả lời những câu hỏi của bác sĩ. Bác sĩ hỏi mười câu thì có tám câu liên quan tới đầu, sau khi xác định Lâu Nghiêu Nghiêu không có chỗ nào không thoải mái, bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán:“Lâu tiểu thư, chúc mừng cô, hôm nay cô có thể xuất viện, tuy nhiên cô vừa hôn mê suốt một ngày một đêm nên tôi đề nghị cô nằm viện thêm hai ngày để quan sát.”“Cảm ơn.” Lâu Nghiêu Nghiêu lễ phép nói lời cảm ơn.Sau khi chờ bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, Lâu Nghiêu Nghiêu lập tức vọt vào toilet, cô nằm ở phòng bệnh riêng nên có toilet riêng.Nhìn khuôn mặt trong gương, Lâu Nghiêu Nghiêu ngây ngẩn cả người, đúng như cô đoán, đây đúng là mặt cô, nhưng so với khuôn mặt tái nhợt vì chất độc hại của mỹ phẩm thì khuôn mặt này tuy trắng nõn lại có cảm giác khỏe mạnh, quan trọng nhất là khuôn mặt này so với mặt cô thì trẻ hơn rất nhiều, nhìn qua chỉ có mười tám mười chín tuổi. Tim Lâu Nghiêu Nghiêu đập nhanh một nhịp, sau đó là sự vui sướng không gì tả nổi từ đáy lòng dâng lên, tuy cô không thích xem tivi, nhưng cũng biết đến hiện tượng trọng sinh, có trở sống lại, giống như kịch bản phim truyền hình, mà hiện tại internet, tiểu thuyết vẫn thường nói tới, như vậy… Tình huống hiện tại của cô, có phải cũng trọng sinh, trở lại khi cô còn trẻ không?“Nghiêu Nghiêu.” Cũng không biết đã đứng trong toilet bao lâu, Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy trong phòng có người gọi cô, cô nhanh chóng đè nén cảm xúc vui sướng cùng sự chua xót trong lòng, ra khỏi phòng vệ sinh.Nhìn thấy người trong phòng bệnh Lâu Nghiêu Nghiêu lại càng tin tưởng vững chắc mình đã thực sự trọng sinh. Nếu không thì sao có thể thấy dì Lưu? Dì Lưu và dì Lục đều là bảo mẫu trong nhà, bình thường phụ trách cuộc sống sinh hoạt của các cô, đã làm ở nhà các cô mười mấy năm, Tuy nhiên, khi cô hai mươi lăm tuổi thì dì Lưu được con đưa đi hưởng phúc, khi đó, Lâu Nghiêu Nghiêu đã rất buồn.Dì Lưu buông đồ mang đến xuống, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu một lúc lâu, nhìn thấy sắc mặt cũng như tinh thần của cô vô cùng tốt, mới thở một hơi nhẹ nhõm nói:“Xem ra là không có việc gì, Nghiêu Nghiêu à, không phải dì nói con, lần sau trăm ngàn lần đừng xúc động như vậy, nếu thực có chuyện, mẹ con sẽ rất thương tâm!”Nghe lời nói quan tâm của dì Lưu, Lâu Nghiêu Nghiêu chợt thấy cảm động, cô từ nhỏ không gần gũi cha, mẹ lại làm việc cả ngày, thời gian ở bên hai dì còn nhiều hơn cha mẹ, tính kĩ thì sau khi dì Lưu đi theo con thành thị khác thì đã hai năm rồi không gặp, tuy trước kia đối với lời nói quan tâm của dì luôn thấy dài dòng, giờ khắc này lại không nghĩ tới việc phản bác, Lâu Nghiêu Nghiêu cười cười lấy lòng: “Dì, con đã biết, người đừng giáo huấn con nữa mà.”“Con biết là tốt rồi.” Dì Lưu cũng không nói gì, dù sao thân phận phân biệt đặc thù, tốt quá cũng không phải chuyện tốt, cô lấy khăn mặt từ trong túi đồ mang tới ra rửa mặt.
Chờ sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu rửa mặt sạch sẽ, dì Lưu lại đưa cho Lâu Nghiêu Nghiêu một cái hộp giữ ấm, bên trong là cháo hạt sen, Lâu Nghiêu Nghiêu ngoan ngoãn nhận lấy, đưa lên miệng nhỏ uống.Dì Lưu mở toang cửa sổ ra thông gió, sau đó cầm lấy cái gói to kia đi vào toilet, một lát sau truyền ra tiếng rửa hoa quả, đồng thời nói với cô, công ty hôm nay có cuộc họp quan trọng, cho nên cha mẹ cô không thể tới thăm cô. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn dì Lưu bận đến bận đi, đột nhiên cảm thấy cháo trong miệng tự nhiên lại có vị ngọt, về chuyện cha mẹ không tới thăm cô, cô cũng không quá để ý, sớm đã thành thói quen, không phải sao? Do dự nửa ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục vẫn hỏi ra miệng: “Dì, con sao lại ở trong bệnh viện?”Xem tình huống hiện tại, cô quả thật đã trọng sinh, nhưng cô căn bản không nhớ rõ chính mình khi mười tám mười chín tuổi đã từng nằm viện, nghe bác sĩ kia nói thì cô ngày hôm qua hôn mê một ngày, chuyện quan trọng như vậy, nhưng trong trí nhớ cô hoàn toàn không có ấn tượng gì, hơn nữa, sau khi cô tỉnh lại, trừ cảm giác hơi đói thì không cảm thấy có gì không khoẻ. Đã có nghi vấn, vậy thì phải hỏi thôi, dù sao cô thật sự là Lâu Nghiêu Nghiêu, không sợ bị vạch trần thân phận.Dì Lưu cũng không cảm thấy lạ, trả lời: “Nghiêu Nghiêu không nhớ sao? Ngày hôm qua con cùng Thanh Thanh đã xảy ra tranh chấp, từ trên thang lầu ngã xuống nên hôn mê.”Thanh Thanh, cũng lại là Lâu Thanh Thanh, chị gái cùng cha khác mẹ của cô, Lâu Nghiêu Nghiêu cụp mắt xuống, trong lòng trở nên rối rắm, cô quay về quá khứ, vậy thì Lâu Thanh Thanh chắc chắn không chết.“Ai nha, Nghiêu Nghiêu, có phải còn có chỗ nào không khỏe không? Đầu đau không?” Thấy cô cúi đầu, Dì Lưu khẩn trương hỏi.Lâu Nghiêu Nghiêu nhanh chóng an ủi bà, thuận tiện đem kết quả kiểm tra vừa rồi nói luôn. Dì Lưu lúc ấy mới yên tâm, ngày hôm qua, sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu hôn mê, liền làm kiểm tra toàn thân, không phát hiện có gì bất thường, tuy bác sĩ cũng nói cô không việc gì, nhưng dì Lưu cảm thấy bác sĩ nói rất đúng, vẫn nên ở bệnh viện quan sát vài ngày. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu uống xong cháo, lại hàn huyên vài câu. Dì Lưu nói cô phải nghỉ ngơi nhiều, sau đó liền về nhà, trong nhà còn có rất nhiều việc, chủ yếu là làm cơm trưa cho Lâu Nghiêu Nghiêu.Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Lâu Nghiêu Nghiêu đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thành phố này cô đã sống từ nhỏ, giờ phút này lại có chút xa lạ, cô không tự giác sờ sờ cổ tay trái, phát hiện trên cổ tay trơn láng, đúng rồi, cô còn chưa đeo cái dây mà cô đã tranh chấp với Lâu Thanh Thanh. Trong ấn tượng, cùng Lâu Thanh Thanh tranh chấp mà ngã xuống dưới, chuyện này đã từng có một lần, chuyện này cũng có liên quan tới Trần Hạo. Cô nhớ rõ không lâu sau là đến sinh nhật Trần Hạo, cô bỏ ra chút tâm tư đến Châu Bảo Hành làm một lễ vật đặc thù, sau đó để ở bàn trang điểm trong phòng, kết quả đẳng cô ăn xong món điểm tâm trở về phòng lại phát hiện cái hộp chứa lễ vật không cánh mà bay.Dì Lưu cùng dì Lục đều ở dưới lầu xem phim truyền hình, trong khoảng thời gian đó chưa từng lên lầu, như vậy, nhất định là Lâu Thanh Thanh lấy, cô tức giận bừng bừng chạy tới chất vấn Lâu Thanh Thanh, hai người xảy ra tranh chấp ở cầu thang, vật lộn một phen, kết quả hai người cùng nhau ngã đi xuống lầu. Cũng may vì tránh cho té bị thương, bậc thang trong nhà đều được trải thảm dày, hai người đều không bị thương nặng.Tuy nhiên lần đó với lần này không giống nhau, lúc này cô lại hôn mê bất tỉnh, Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy có thể là bởi vì cô trọng sinh. Nhớ tới sự tình trải qua, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng xác thực được thời gian hiện tại, hai tháng trước cô vừa tròn hai mươi tuổi.Hai mươi tuổi, cô đã hai mươi bảy tuổi lại có thể một lần nữa sống lại lúc hai mươi tuổi. Cô không biết nên may mắn hay là nên khổ sở, trọng sinh, những thứ đã trải qua lúc trước hoàn toàn không tồn tại, trọng sinh, cô sẽ có thể gặp lại Tần Chí, cái kia nguyện ý gánh tội thay cô Tần Chí…Cũng là cô ngốc, lúc ấy cô không nên tại thời điểm đó cũng Trần Hạo trở mặt, nhưng cảm giác mấy tháng chịu tội, áy náy làm cho cô nghỉ ngơi không đủ, chính mình cũng không biết đang làm cái gì, nói cái gì, tuy cô không làm chuyện ngu xuẩn là cùng Trần Hạo cướp tay lái, nhưng lại làm cho Trần Hạo phân tâm, thế cho nên đã xảy ra tai nạn xe cộ. Đều nói con gái khi đã yêu thì chỉ số thông minh liền tụt xuống, sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu phát hiện chính mình không hề yêu Trần Hạo, đầu óc trở nên thông minh hơn rất nhiều.Bất quá, cô hẳn là nên cảm tạ Trần Hạo, nếu như không phải Trần Hạo, cô cũng sẽ không trở lại hai mươi tuổi lần nữa. Nhưng nà, càng khổ sở hơn chính là, cô đã trở lại, thì Tần Chí làm sao bây giờ? Anh phải tiếp tục gánh tội thay cô sao? Cô nói, muốn anh chờ cô. Không nghĩ tới ý niệm trước khi chết lại trở thành sự thật, lúc ấy cô nghĩ, Tần Chí có khả năng phải đợi cô trong kiếp sau, hiện tại, có tính là kiếp sau không?Lâu Nghiêu Nghiêu nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ… Cô yêu Tần Chí sao? Cô cũng không rõ ràng lắm, cô cùng Lâu Thanh Thanh tranh Trần Hạo mười mấy năm, kết quả sau khi thấy rõ ràng con người anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm, cũng không có nhiều khổ sở, ngược lại nhìn đến Tần Chí vì cô chịu khổ, cô đau lòng gần như muốn chết, cho nên, cô thật ra là yêu Tần Chí? Ít nhất so với Trần Hạo có chút khác biệt.Cẩn thận nghĩ, đoạn cảm tình của cô cùng Trần Hạo cũng không khắc sâu, ngược lại cùng Lâu Thanh Thanh tranh giành cô lại phi thường rõ ràng, cô rốt cuộc là thích Trần Hạo, hay là thuần túy muốn cùng Lâu Thanh Thanh tranh? Chuyện đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa.Trọng sinh, tất cả có thể thay đổi, bi kịch còn chưa phát sinh, còn kịp thay đổi. Cô sẽ không tiếp tục vì Trần Hạo mà lãng phí thanh xuân, cũng sẽ không chịu phép khích tướng của Lâu Thanh Thanh mà lỡ tay giết Lâu Thanh Thanh, lại càng sẽ không để cho Tần Chí đi gánh tội thay cô. Lâu Nghiêu Nghiêu lại nghĩ tới Tần Chí đã từng nói, anh nói anh yêu cô…Lúc đó, tuy lòng cô chua xót khổ sở, đáy lòng lại ẩn ẩn vui mừng, nhưng mà, hiện tại tình cảm của Tần Chí ra sao? Nếu như không yêu? Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên muốn gọi điện thoại để hỏi rõ ràng, nhưng cầm di động nửa ngày cũng không dám ấn xuống, di động có mấy cuộc gọi nhỡ, cùng mấy tin nhắn, đều là của Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu mở tin nhắn cuối cùng: Nghiêu Nghiêu, ngày mai anh sẽ về, em muốn quà gì?Đúng rồi, trước đó anh đã đi công tác, mỗi lần Tần Chí đi công tác, cô đều muốn một đống lớn quà tặng, anh chưa bao giờ nuốt lời, chỉ cần là cô muốn, anh đều mua cho cô. Tần Chí đối cô tốt lắm, vẫn luôn rất tốt. Cho nên cô căn bản không biết, anh đã yêu cô khi nào.Bọn họ hơn kém nhau năm tuổi, hai người thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Tần Chí đối cô mà nói, nói là anh em ruột cũng không đủ, mấy năm nay chăm sóc cô rất cẩn thận, so với cha mẹ cô còn hơn nhiều, lâu dần thành quen, làm cho cô chưa bao giờ nghĩ tới quan hệ của bọn họ lúc đó, ngẫu nhiên có người hâm mộ nói cô có “Anh trai tốt”, cô đắc ý sau đó cũng liền quên.Bọn họ ở chung hình thức vẫn không đổi, như vậy, cô cũng không cho rằng, Tần Chí có cảm tình với cô. Cho dù không có cảm tình, cô cũng muốn lại làm cho anh yêu cô! Anh phải chịu trách nhiệm với lời anh đã nói! Cho dù tất cả chưa xảy ra. Cũng không thể bởi vậy quỵt nợ. Lâu Nghiêu Nghiêu lúc vui lúc buồn ngây ngô cả ngày, cuối cùng đưa ra một quyết định bá đạo, dù sao cô chính là người ích kỷ không phải sao? Cô không dám gọi điện thoại, sợ bị phát hiện bất thường, do dự nửa ngày, cô liền gửi một tin nhắn: Em chờ anh về —— Nghiêu Nghiêu.



Chương 3: Cực phẩm cô bé lọ lem Lâu Nghiêu Nghiêu chờ mong nửa ngày, kết quả tin nhắn này như đá chìm đáy biển. Rõ ràng tin nhắn lúc trước được gửi tới trước đó không lâu, kết quả cô ngây ngốc một lúc thật lâu, lại trả lời tin nhắn, nhưng lại vẫn bị không để ý tới? Là không phát hiện, hay là hiện tại bề bộn nhiều việc? Nếu như không trả lời, có phải đã nói rõ Tần Chí không nghĩ trả lời tin nhắn của cô?Trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu đủ mọi loại cảm xúc, nếu là trước kia, cô đã sớm gọi điện thoại, mặc kệ anh đi làm hay đang họp, đều phải nghe! Nhưng mà, như vậy có phải có vẻ giống cố tình gây sự hay không? Cố tình gây sự rất nhiều năm lần đầu tiên Lâu Nghiêu Nghiêu có cảm giác lo lắng.Nhớ rõ bạn tốt từng nói qua: Con gái cố tình gây sự đương nhiên khiến người ta chán ghét, nhưng nếu như cô ấy không cố tình gây sự, như vậy, sẽ trở nên nhàm chán, thật đáng buồn. Lâu Nghiêu Nghiêu hiện tại liền cảm thấy chính mình thật đáng ghét, lại thật đáng buồn.Cảm tình dù sâu đến đâu cũng không chịu nổi, giống như lúc trước cô thích Trần Hạo, theo Trần Hạo, bởi vì thái độ không tiếp thu cũng không cự tuyệt của anh ta, tự do ở giữa cô cùng Lâu Thanh Thanh, cô cũng quên mất đi cảm giác thích từ khi nào, nhưng cô không muốn buông tay, cũng không thể buông tay, bởi vì sao cô có thể để cho Lâu Thanh Thanh như ý. Thứ mà cô không chiếm được, Lâu Thanh Thanh cũng đừng mong sẽ có. Ôm tâm tư này, cô cùng Lâu Thanh Thanh tranh tới tranh lui, cuối cùng cô thắng, cũng thua. Cô thành công đính hôn cùng Trần Hạo, nhưng hai người kia, lại lấy từ “Không thể nói cho cô, sợ xúc phạm tới cô”, vụng trộm kết giao năm năm! Suốt năm năm, cô giống như một đứa ngốc, bị bọn họ đùa giỡn xoay quanh.Cô thật ngu ngốc, mới có thể không phát hiện? Nếu không phải bạn tốt nói, thấy bọn họ cùng đi khám phụ khoa, cô nhất định vẫn chẳng hay biết gì.Lâu Nghiêu Nghiêu cô đến tột cùng đã làm sai cái gì? Hai người kia lại phải đối xử với cô như vậy, một là vị hôn kết hôn phu, một là chị gái cùng cha khác mẹ có quan hệ huyết thống,bọn họ coi như cô đã chết sao? Rốt cuộc bọn họ nghĩ như thế nào? Có thể dự đoán, nếu như cô không phát hiện, Lâu Thanh Thanh rất có thể ôm bụng tham gia hôn lễ.Trước lúc đính hôn, mẹ đã khuyên cô, Trần Hạo nói muốn cùng cô kết hôn, hoàn toàn là vì công ty Trần gia xuất hiện nguy cơ, cần một khoản tiền lớn mới có thể xoay sở, trước đó cũng đã cùng mẹ xin giúp đỡ quá vài lần, nhưng mẹ cự tuyệt, nhưng một khi thành thân gia, làm có có thể bên nhà chồng của con gái mình phá sản> Lúc ấy cô tuy rằng chần chờ, nhưng sao có thể bỏ qua cơ hội đánh bại Lâu Thanh Thanh? Mẹ Lâu Nghiêu Nghiêu là Phương Hi Lôi là một người công tác cuồng, tuy rằng xinh đẹp, nhưng đối với những người theo đuổi mình chưa từng liếc mắt nhìn một cái, không chịu nổi sự thúc giục của cha, cuối cùng chọn một người công tác cuồng như mình là Lâu Viễn Chí để kết hôn, lúc ấy Lâu Viễn Chí đã có bạn gái, đối mặt với bạn gái ôn nhu cùng với nữ thủ trưởng cường thế nhiều tiền, Lâu Viễn Chí che giấu tin tức người trước, lựa chọn người sau. Người hướng chỗ cao đi, không có gì đáng trách.Chỉ là, lúc ấy bạn gái ở chung đã mang thai, cô vụng trộm sinh ra đứa nhỏ, năm đó, người đàn bà này có tìm Lâu Viễn Chí không, Lâu Nghiêu Nghiêu không biết. Chỉ biết là, năm cô mười ba tuổi, ông ngoại qua đời, năm thứ hai, người đàn bà kia liền mang theo Lâu Thanh Thanh vào cửa, nói ra thì bà ta cũng đáng thương. Đối mặt với người phụ nữ quỳ xuống dập đầu, cùng khẩn cầu của Lâu Viễn Chí, Phương Hi Lôi tuy rằng thực chán ghét chuyện này cũng thực chán ghét việc Lâu Thanh Thanh tồn tại, nhưng cũng không cứng rắn đuổi Lâu Thanh Thanh đi, nhưng bởi vì như thế, bà cùng Lâu Viễn Chí vốn được luật pháp công nhận là vợ chồng nhưng quan hệ lại lạnh như băng, mấy năm nay vẫn tương kính như băng.Người khác đều nói, Lâu Thanh Thanh là cô bé lọ lem, mà cô do không thể chấp nhận chị gái kia, cái gì cũng tranh với chị nên trở thành cô em ác độc! Lúc trước cô rất thích nguwoif chị gái này, cô là con gái một, đột nhiên có một người chị xuất hiện, làm sao có thể không hiếu kỳ, không thích chứ? Ban đầu, tất cả đều tốt đẹp, chị gái đối với cô cũng thực khiêm nhượng, cái gì đều làm cho cô, nhưng mà cô nhanh chóng phát hiện người cha từ trước đến nay luôn giữ vẻ mặt lạnh lung với mình lại vô cùng hiền hòa từ ái với người chị đó, gần như muốn gì được nấy, chị chưa bao giờ cùng cô tranh, không cùng cô cướp, bởi vì chỉ cần cô không tranh không cướp, cha sẽ bù lại gấp mười, gấp trăm lần cho cô!Lâu Nghiêu Nghiêu sao có thể không hận, có thể không ghen tị?Đúng, cô ghen tị.
Cô chính là người hẹp hòi, ích kỷ. Chị muốn là cho, vậy thì toàn bộ đều không muốn, toàn bộ đều cho xuất hiện đi! Chị muốn hiền lành? Vậy chị liền vẫn hiền lành.Cho đến khi Trần Hạo xuất hiện.Chị gái cái gì cũng không cùng cô tranh, không cùng cô cướp, lại sau khi cô tỏ vẻ có hảo cảm với Trần Hạo, cũng bắt đầu tranh Trần Hạo với cô, người khác đều nói cô ác độc, cướp của chị gái gì đó còn chưa tính, ngay cả bạn trai cũng cướp, rõ ràng… Rõ ràng… Là cô coi trọng trướcĐến tận lúc này, Lâu Nghiêu Nghiêu hoàn toàn vặn vẹo. Cho nên mới nói, Lâu Nghiêu Nghiêu biến thành không có tính cách tốt đẹp như vậy, không hề thiếu phần tham dự của Lâu Thanh ThanhCuối cùng, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng đi lên vết xe đổ của mẹ, nếu như không phải bị tố giác, có lẽ rất nhiều năm về sau, người đàn bà mang theo đứa nhỏ tới cửa, sẽ là Lâu Thanh Thanh. Đây chị gái giống cô bé lọ lem thiện lương cùng khiêm nhượng! Nếu như lúc trước cô chỉ là chán ghét Lâu Thanh Thanh, hiện tại thì lại hận cô ta sao không chết đi. Lâu Thanh Thanh cũng thật sự đã chết, chết dưới sự thông minh của cô ta.“Nghiêu Nghiêu, thực xin lỗi, bọn chị không phải cố ý gạt em, chị biết em vẫn thích Trần Hạo, em nhất định không chấp nhận được đả kích này, bọn chị không muốn em bị thương tổn, mới che giấu chuyện này.”“Nghiêu Nghiêu, Trần Hạo yêu em, em yên tâm, chị sẽ dẫn đứa nhỏ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em.”………“Ha ha, đúng thì thế nào? Tôi cố ý, cô với người mẹ cao quý của cô đều ghê tởm, trừ cướp bạn trai người khác, các người còn có thể làm cái gì?”“Tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ, Lâu Nghiêu Nghiêu, cho dù cô cùng Trần Hạo kết hôn thì thế nào? Tôi sẽ thành cây kim trong lòng các người, chỉ cần cô nhìn đến Trần Hạo, cô sẽ nghĩ đến tôi, về sau các người có con, cô cũng sẽ luôn nghĩ đến con của tôi! Ha ha, Lâu Nghiêu Nghiêu, cô cho là cô thắng? Không, cô thua, cô đời này đều chỉ có thể sống ở dưới bóng ma của tôi! Không có cơ hội xoay người!”Lâu Thanh Thanh điên rồi, cô cũng điên rồi, cô cầm lấy dao gọt hoa quả, nhằm phía Lâu Thanh Thanh đâm tới. Sau đó hai người vật lộn, thể trạng khí lực của cô cũng không bằng Lâu Thanh Thanh, đương nhiên đánh không lại đối phương, chỉ có thể bị động bị Lâu Thanh Thanh thôi đến đẩy đi, kết quả lôi kéo nửa ngày, cô trượt chân ngã xuống đất, nói đến cũng là Lâu Thanh Thanh không đúng, rút lại lực giữ cô, và như thế đã ngã xuống trên người cô. Con dao đó, cứ thế cắm vào tim cô ta.Diễn nửa ngày Lâu Thanh Thanh không thể tính đến, ngày đó đã xảy ra một tai nạn xe cộ, Trần Hạo sớm đã tới lại bị chặn giữa đường, bỏ lỡ kịch hay lại phấn khích này.Sau đó… Lâu Nghiêu Nghiêu bối rối gọi điện thoại cho Tần Chí.Lâu Thanh Thanh tuy rằng chết ngoài ý muốn, nhưng cô ấy cũng không hề tỉnh ngộ, dù sao, lúc cô ta còn sống cũng không muốn cho Lâu Ngiêu Nghiêu sống thoải mái thì đến khi cô ta chết đi cũng sẽ không để cho Lâu Nghiêu Nghiêu được bình an.Mãi tới khi điện thoại có tin nhắn mới, Lâu Nghiêu Nghiêu mới hồi phục tinh thần, cô sờ sờ mặt, phát hiện trên mặt tất cả đều là nước, cô khóc… Khóc? Sao cô lại phải khóc, hai người kia căn bản không đáng để cô khóc!Không thèm lau nước mắt, Lâu Nghiêu Nghiêu nhanh chóng mở di động xem tin nhắn, là Tần Chí gửi đến, chỉ có một chữ ” Được”, thậm chí dấu chấm câu cũng không có, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại phi thường thỏa mãn, nhìn một lần rồi lại một lần, nhìn mãi không chán.Lúc Trần Hạo cùng Lâu Thanh Thanh đẩy cửa ra đi vào, liền nhìn đến Lâu Nghiêu Nghiêu đứng ở bên cửa sổ, nhìn di động cười giống như một đứa ngốc, vẻ mặt ngu ngốc, trên mặt còn có nước mắt chưa khô. Hai người đều bị dọa nhảy dựng, sẽ không phải là ngã đến ngu chứ?Lâu Thanh Thanh áp chế niềm vui khó hiểu nơi đáy lòng khi thấy tình cảnh đó, thử gọi một tiếng: “Nghiêu Nghiêu.”Lâu Nghiêu Nghiêu lúc này mới chú ý tới hai người, nhướng mày, rút tờ giấy lau nước mắt, chán ghét đánh giá hai người, Lâu Thanh Thanh buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi kẻ ô vuông mộc mạc màu xám cùng quần bò bạc trắng bệch, dưới chân là một đôi giày vải trắng, mộc mạc thật giống như bọn họ ngược đãi cô ta, không xinh đẹp giống mấy năm sau, mà Trần Hạo mặc áo sơmi trắng quần tây, trước sau như một tuấn tú rực rỡ như ánh mặt trời.Lâu Nghiêu Nghiêu liếc mắt xem thường: “Lâu Thanh Thanh, đừng gọi tôi như vậy, tôi với cô không thân.”“Nghiêu Nghiêu, chị biết em còn đang giận chị, còn trách chị, nhưng chị thật sự không lấy cái đó của em, ngày hôm qua em hôn mê, dì Phương đã tìm được rồi, là em không cẩn thận đánh rơi xuống dưới bàn.” Phương Hi Lôi chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với Lâu Thanh Thanh, tất nhiên sẽ không cho cô gọi mẹ.Nghe thanh âm ủy ủy khuất khuất của Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu phiền chán, đánh rơi xuống bàn? Tròng mắt cô làm bằng nhựa à sao? Cái hộp lớn như vậy lại không nhìn thấy“Tốt lắm, hiểu lầm giải trừ là tốt rồi.” Nhìn thấy sắc mặt Lâu Nghiêu Nghiêu càng ngày càng không tốt, Trần Hạo làm người hoà giải: “Nghiêu Nghiêu, đói bụng không? Anh mang theo bánh dâu tây em thích nhất này.”Lâu Nghiêu Nghiêu lười liếc mắt một cái, trực tiếp tiễn khách: “Bác sĩ nói tôi cần tĩnh dưỡng, mời các người về đi.”Trần Hạo nghĩ cô còn đang tức giận, huống hồ anh ta lại tới cùng Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu cahwsc chắn đang ghen tị, anh ta lộ ra một nụ cười hiểu rõ, trấn an nói: “Nghiêu Nghiêu, tức giận thế nào cũng không thể bắt thân thể của mình chịu tội được, ngoan, ăn sáng trước đi.”Ngoan? Lâu Nghiêu Nghiêu thiếu chút nữa không nhịn xuống sở muốn nôn vào mặt anh ta, luyến tiếc tin nhắn trong di động, cô nhịn xuống xúc động, cô muốn bọn họ đi, chính là lo lắng mình không áp được lửa giận, lấy ghế dựa đập vào mặt họ, cô cũng không muốn thật vất vả có một lần trọng sinh, lại bởi vì đem hai người kia đập chết, lại trở thành công dã tràng.Trần Hạo nghĩ rằng mình hoa mắt, anh ta thấy cái gì? Lâu Nghiêu Nghiêu luôn luôn k
» Next trang 2
SanTruyen.Xtgem.Com là wapsite đọc truyện online cực hay,tổng hợp tất cả những câu truyện hay trên mạng hiện nay,các bạn có thể đọc truyện dễ dàng ngay trên điện thoại của mình. SanTruyen.Xtgem.Com không chịu bất cứ trách nhiệm nào về vấn đề bản quyền tác giả,nếu có gì thắc mắc về bản quyền vui lòng liên hệ cho tôi biết sớm..!!