XtGem Forum catalog
SanTruyen.Xtgem.Com
HOMETruyện TeenTiểu ThuyếtNgôn Tình
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại SanTruyen.Xtgem.Com hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé..!!!
CHƯƠNG 53: TỀ VƯƠNG ĐIỆN HẠ

Tề vương phủ không lớn như tôi nghĩ, nói cái gì mà muốn tôi dạy ca vũ, tôi đến đây đã được ba ngày, nhưng một bóng người học ca vũ cũng không thấy, quỷ mới biết Tề vương "mời" tôi vào phủ có dụng ý gì.

Tuy rằng tôi vào Vương phủ nhưng vẫn chưa được gặp Tề Vương, nhưng tôi đoán người đàn ông tôi gặp ở hành lang tối hôm đó chắc là Tề vương Hàn Chiêu, anh ta không phải là đang cùng Hàn Kinh tranh đấu kịch liệt để giành chức vị thái tử hay sao? Sao nhìn có vẻ như hai huynh đệ rất hòa thuận?

Tôi có vẻ rất có duyên với vương phủ, ngay từ đầu bước vào là Thượng vương phủ, giờ lại là Tề vương phủ, tuy rằng biết rõ ở Tề Vương phủ không có gì là tốt đẹp cả, nhưng bây giờ thì tôi chẳng có gì phải sợ cả, vũ khí đến thì chắn, nước đến thì đã có đất, đi từng bước, tính từng bước.

Nhưng như vậy cũng tốt, nịnh bợ Tề vương, chẳng phải đây là người gần thái tử Hàn Kinh nhất hay sao, ít nhất cũng có thể nghe được tin tức gì đó ở phủ thái tử, nhưng tôi vẫn không tìm hiểu được Hàn Kinh rốt cuộc đã đem Văn Hinh và Việt nhi đi đâu?

Cho đến lúc tôi nghĩ Tề vương chắc quên hẳn một người như tôi, tôi đang tính phủi mông bỏ đi thì Tề vương phái người đến nói muốn gặp tôi.

Quả nhiên là anh ta! Hàn Chiêu nghiêng người dựa vào trường kỷ dài miệng nửa cười nửa không cười nhìn tôi, bên cạnh còn có một thị nữ vô cùng xinh đẹp ngồi bên đang xoa bóp chân anh ta, tôi theo quy củ bước đến hành lễ.

"Sao hôm nay lại lễ nghi như vậy? Không phải là bảo bổn vương cút đi đấy chứ?" Anh ta nhướng mày, nói.

"Người không biết không có tội, lúc ấy tiểu dân không biết ngài chính là Tề vương điện hạ, xin Tề vương tha thứ." Tôi cúi đầu, đúng mực nói.

"Ngươi ăn nói thật mau lẹ, ta còn nghĩ tính tình của ngươi vẫn như vậy chứ!" Giọng nói Hàn Chiêu châm biếm, tôi làm như nghe không hiểu.

"Ngươi biết thái tử điện hạ phải không? Ngày đó vì sao nhìn thấy hắn chằm chằm?"
Tôi ngẩn người, thật không ngờ anh ta lại hỏi vậy, chẳng lẽ tôi lại nói cho anh ta biết tôi và Hàn Kinh là thù không đội trời chung? Anh ta tin sao? Cho dù có tin thì có tác dụng gì? Tôi nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Không biết, tiểu nhân là lần đầu lên biểu diễn, chưa từng thấy nhiều người là hậu duệ hoàng thất như vậy, hơn nữa lại phải đóng giả nữ tử, nên có chút lo lắng khẩn trường, cho nên mới thất thố như vậy."


Hàn Chiêu cười nhạt, nói: "Thì ra là thế." Rõ ràng là anh ta không tin. Anh ta đánh giá tôi, rất lâu sau không nói gì, lưng tôi cảm thấy lành lạnh, không ngờ đột nhiên anh ta hỏi: "Ngươi thực sự thích giả nam nhân sao? Vì sao giờ vẫn mặc trang phục nam nhân?"


"Tiểu dân vốn là nam nhân, buổi tối hôm đó là bất đắc dĩ, là ông chủ Kim năn nỉ, nên tiểu dân mới giả nữ lên sân khấu."

"Thật sao?" Hàn Chiêu cười khẽ, có vẻ như những lời tôi nói thật đáng buồn cười.

"Ngươi nói ngươi là nam tử, vậy lại đây ngồi." Anh ta nhìn người thị nữ đang ngồi xoa bóp chân cho mình phất tay ý bảo lui ra ngoài, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó mở to mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên.

Tôi giật mình, nó: "Tiểu dân đúng là nam nhân, ngồi lên đó sẽ làm tổn hại danh dự của Tề vương điện hạ, tiểu dân không dám. Điện hạ nói muốn tiểu dân đến để dạy ca vũ cho quý phủ, nhưng tiểu dân lại không có năng lực đó, vẫn là đến để từ biệt Điện hạ là hơn..."

Tôi vừa nói vừa cẩn thận nhìn thái độ của Hàn Chiêu, sợ nếu không cẩn thận sẽ giẫm lên đuôi hổ, quả nhiên, sắc mặt anh ta sầm xuống, đưa tay nhấc chén trà lên nhưng lại không uống, chỉ chậm rãi ngắm nghía trong tay.

Không đợi tôi nói xong, anh ta cắt ngang lời tôi, cười lạnh lùng: "Nếu dạy không được thì đừng dạy."


Trong lòng tôi thấy vui vẻ, thể hiện ngay ra trên mặt, anh ta lạnh lùng liếc nhìn tôi, đặt chén trà xuống bàn, nói tiếp: "Vừa đúng lúc bên cạnh ta thiếu một tay sai vặt, ta thấy ngươi rất thích hợp."

Tôi ngay lập tức ngây ra, không biết phản ứng gì, "Được rồi, ngươi lui ra đi." Hàn Chiêu hất cằm lên ý bảo tôi lui ra, tôi ngơ ngác trở về chỗ ở của mình, người còn chưa ra khỏi đó thì nghe đằng sau có tiếng nói: "Bổn vương chưa bao giờ cưỡng ép người khác, nhưng ta cũng không bao giờ chấp nhận những lời nói lừa gạt người khác, ngươi nói xem?"

Vì thế, bất kể tôi đồng ý hay không đồng ý, tôi đã trở thành một người hầu bên cạnh Tề vương Hàn Chiêu, ngay cả hợp đồng mình cũng không được ký, tôi không có tự do.

Không phải là tôi không thể chạy thoát được, nhưng tôi không làm vậy, thận phận người hầu này , là một nói lớn cũng lớn mà nhỏ cũng nhỏ, bước đầu chính là làm một tiểu nô tài, biết đâu dần dần lại có thể làm được như Mai Tốn Tuyết, nếu như tôi có thể từng bước từng bước, có lẽ tôi có thể thám thính được những chuyện xảy ra trong phủ thái tử.

Tôi biết Hàn Chiếu vẫn cho rằng tôi là nữ giới, làm cho tôi ngày ngày ở bên cạnh anh ta mà luôn lo lắng, nhưng tôi cũng chẳng việc gì phải sợ, cùng lắm thì tôi bất chấp tuột áo ra cho anh ta xem ông đây có phải là phụ nữ không! Nhưng nếu chưa cần thiết thì tôi sẽ không đi bước này.

Chủ tử là người có địa vị cao nhất trong phủ, đương nhiên tôi là nô tài mới mà cũng nhận ra người trong phủ đối xử với tôi rất cung kính, chắc họ cho rằng tôi là tân sủng của Hàn Chiêu.

Hàn Chiêu hình như cũng không hề làm phiền tôi, tôi bắt đầu theo anh ta tham dự rất nhiều nơi, thậm chí còn cùng anh ta đến phủ thái tử xem bọn họ diễn trò "huynh đệ thâm tình."

Chưa từng bước vào phủ thái tử, tôi cố kìm nén cảm xúc, Hàn Kinh thấy tôi đi theo Hàn Chiêu cũng không tỏ thái độ gì, hình như không nhận ra tôi là người đã làm hỏng buổi biểu diễn hôm nọ, nhưng có một lần tôi thầm quan sát hắn thì vừa đúng bắt gặp hắn đang nhìn tôi, tôi giật mình, vội cúi đầu xuống, sợ hắn nhìn thấy trong mắt tôi toàn sự oán hận, may mà hình như hắn không để ý tới.

Tôi cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không dám lộ ra một biểu hiện gì bất thường, chỉ ngấm ngầm xem xét tình hình ở phủ thái tử, thái tử phi tôi đã gặp qua, Vương phi cũng đã nhìn thấy hai lần, con của Hàn Kinh tôi cũng gặp rồi, nhưng trong phủ thái tử tuyệt nhiên không hề có dấu vết gì của Văn Hinh và Việt nhi, xem ra Hàn Kinh không giữ họ ở đây, tôi còn phát hiện ra một chuyện, đó là tôi chưa từng gặp Mai Tốn Tuyết trong phủ, không phải Mai Tốn Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Kinh hay sao? Mai Tốn Tuyết đang ở đâu?

Tiểu Điệp, trâm hoa trên đầu cô thật là đẹp, là thái tử điện hạ thưởng cho phải không?" Tôi dựa vào góc tường, cười nói chuyện phiếm với tiểu nha hoàn trong phủ thái tử.

Mặt Tiểu Điệp đỏ bừng, ngượng ngùng cười: "không phải, thái tử điện hạ sao có thể thưởng cho ta được chứ, là ta mua đó."

"Ôi, Tiểu Điệp cài lên đầu thật là đẹp, phải nói là người rất hấp dẫn, oa, sai rồi, sai rồi, không phải nói là người xinh đẹp, mà là trâm hoa xinh đẹp." Tôi cười nói.

Mặt Tiểu Điệp càng đỏ, cúi đầu, nói nhỏ: "Tiểu Điệp không xinh đẹp, chỉ có công tử mới thực sự được nhiều người khen đẹp."

Vì muốn tiếp cận với người bên cạnh Hàn Kinh, nhưng tôi lại phát hiện ra thị nữ bên cạnh hắn không giống "đèn tiết kiệm nhiên liệu" đúng là lấy chồng rồi thì tầm nhìn kém, tôi tự nhận mình không có khả năng này, đành phải xuống tay với nha đầu này thôi.

"Tôi mà đẹp ư, hình như trước kia tôi đã từng gặp một nam tử trong phủ vô cùng xinh đẹp, quả thực không giống phàm nhân, công tử gọi là gì nhỉ, cô xem xem, rõ ràng là nghĩ đến nhưng lại không nhớ ra được gì." Tôi bắt, cấu, cào lên tóc, làm ra vẻ suy nghỉ khổ sở.

Tiểu Điệp bật cười, nói: "Người công tử muốn nói có phải là Mai công tử không?"

Đúng, đúng! Mai công tử mới gọi là đẹp, nhưng sao mấy ngày nay tôi không gặp hắn nhỉ?"

"Nghe nói Mai công tử thay điện hạ làm việc ở bên ngoài, cho nên ngươi mới không thấy."

Làm việc? Mai công tử là người yêu kiều mềm mại, sao thái tử lại để hắn bôn ba bên ngoài?"

"Không ở ngoài Phồn Đô đâu, hình như là giúp thái tử điện hạ trông nom ai đó, thái tử điện hạ từng nói, Mai công tử là người có tâm kế, cho nên hắn mới yên tâm."

Tim tôi đập thình thịch, Mai Tốn Tuyết giúp Hàn Kinh trông nom người nào đó, hắn thì có thể trông nom người nào chứ, chỉ e có lẽ chính là Văn Hinh và Việt nhi thôi, Mai Tốn Tuyết vẫn còn ở Phồn Đô, như vậy thì Văn Hinh và Việt nhi cũng ở Phồn Đô, cuối cùng cũng đã có một manh mối, tôi đang định tiếp tục mở miệng nói với câu khách sao, chợt nghe tiếng của a đầu Phượng Cúc người bên cạnh Hàn Chiêu gọi tôi ở xa xa, tôi vội lên tiếng, chạy về chỗ Phượng Cúc.

"Phượng Cúc tỷ, tỷ gọi tôi à?"

"Không phải ta, là chủ tử gọi ngươi đấy." Phượng Cúc liếc tôi một cái, nói: "Đây không phải là phủ chúng ta, ngươi không ở bên cạnh để hầu hạ chủ tử, lại còn rảnh rỗi để cười cợt với nha hoàn ở đây. cẩn thận chủ tử mà biết, xem xử lý ngươi như thế nào."

Tôi hướng về Phượng Cúc cười cười, vội vàng nhận sai, rồi đi theo cô ấy vào phòng, "Phượng Cúc tỷ, không phải chủ tử đang ở cùng với thái tử điện hạ hay sao? Tìm tôi có chuyện gì?"

Đi rồi ngươi sẽ biết."

Tôi kéo rèm rồi cúi đầu bước vào, trộm nhìn lướt qua, trong phòng đã có không ít người, thái tử Hàn Kinh, Tề vương Hàn Chiêu, Thái tử phi Trịnh thị, Hạ Lan quận chúa, còn có thế tử ca ca của cô ta, còn có Phạm Tử Chư đã từng gặp ở Vọng mai sơn trang, mọi người rất đông đủ.

Hạ Lan quận chúa, là hòn ngọc quý của Xương Hoa trưởng công chúa, tỷ tỷ của đương kim thánh đức hoàng đế đang mở to mắt khi nhìn thấy tôi. Tuy tôi theo Hàn Chiêu vào phủ thái tử vài lần, lần nào cũng đụng phải Hạ Lan quận chúa, Hạ Lan quận chúa đã thầm mến thái tử sớm không còn là điều bí mật, đáng tiếc cô ta sinh muộn vài năm, đến khi cô ta trưởng thành thì Hàn Kinh đã sớm lập thái tử phi, ngay cả con cũng đã có, nhưng vẫn không ngăn được việc cô ta thường xuyên đến phủ thái tử.

Hàn Chiêu không lập phi, tôi thấy thái độ của anh ta với Hạ Lan quận chúa cũng đoán tám chín phần là muốn vị quận chúa xinh đẹp ngang ngược này, nhưng không biết có thật là anh ta thích Hạ Lan quận chúa này không, hay là chỉ coi trọng thân phận quyền thế của cô ta là con gái của trưởng công chúa, tỷ tỷ của hoàng đế! Tôi nghĩ Hàn Kinh cũng sợ như vậy nên không định buông tay vị quận chúa này, chẳng qua thái tử phi vẫn còn đó, hắn không có lý do gì để phế thái tử phi và lấy người khác, Xương Hoa trưởng công chúa cũng không muốn con gái mình là tiểu thiếp, cho nên vẫn để tình trạng đó kéo dài đến hiện giờ.

"Ngươi là Nam Tĩnh?" Hạ Lan quận chúa hỏi, giọng nói vô cùng kiêu ngạo.

"Phải." Không bieetgs cô ta hôm nay nghĩ gì mà lại hỏi tên tôi, trong lòng tôi thấy bất an.

Ở Kinh Hồng Phường đang diễn vở "Lương Chúc" là do ngươi viết phải không?"

Tiểu nhân nào có khả năng này, là từ nhỏ tiểu nhân có nghe người khác kể chuyện xưa." Tôi vừa đáp vừa kêu khổ trong lòng, trước đó vài ngày Tuệ nương và Tiểu Ngọc đến Tề vương phủ thăm tôi, vẻ mặt rầu rĩ, hỏi ra mới biết được lại Phồn Đô còn có đoàn ca vũ khác đang cạnh tranh rất ác liệt với Kinh Hồng Phường, ông chủ Kim không vui, thì Tuệ nương và mọi người ở đó cuộc sống cũng không ổn gì. Tôi lập tức mủi lòng, nhớ đến lúc trước mình đi học cũng từng tham gia vở kịch "Lương Chúc", liền đem loại nghệ thuật này nói qua với Tuệ nương, còn giúp họ soạn kịch bản, không ngờ khi Tuệ nương về chuẩn bị, vậy mà cũng rất nổi tiếng.

"Lão Kim Đắc Lợi lại nói là do ngươi giúp họ viết?" Hạ Lan quận chúa lại hỏi.

"Tiểu nhân là sao chép lại ạ, tiểu nhân ngay cả chữ cũng không biết viết ạ." Chính xác là tôi không biết chữ ở thời đại này, một chữ cũng không biết, hôm đó đành phải thừa dịp Hàn Chiêu vào cung, tôi liền nhờ thư đồng của anh ta viết hộ, Hàn Chiêu khi trở về biết việc này, liền gọi tôi đến thư phòng, hỏi tôi có phải là tôi không biết chữ viết không, tôi nói đúng, anh ta còn không tin, liền viết vài chữ cho tôi đọc, tôi một chữ cũng không biết, anh ta lại viết mấy chữ khác đưa cho tôi xem, ánh mắt để ý phản ứng của tôi, nhưng tôi thật sự là không biết, cũng không phải che giấu gì, cuối cùng anh ta cũng tin.

CHƯƠNG 54: THĂM DÒ

"Ta cũng thấy ngươi không giống loại người có thể viết ra được!" Hạ Lan quận chúa bĩu môi, khinh thường nói, rồi quay lại nói chuyện với Hàn Kinh, tôi liếc trộm Hàn Chiêu một cái, anh ta đang cầm chén rượu, hướng về tôi cười cười, sau đó nháy mắt với tôi, ý bảo tôi có thể lui xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định lui ra ngoài, chợt nghe Hạ Anh Kiệt, anh của Hạ Lan quận chúa hét lên: "Ngươi không được đi, có phải ngươi chính là người tối hôm đó bị té ngã không?"

Ôi, thật đúng là em gì thì có anh đó, anh em hai người đó thật là giống nhau, tôi mắng thầm, đành phải dừng bước, Hàn Chiêu liếc mắt một cái, vẫn cười thản nhiên, vẻ mặt của Hàn Kinh không thay đổi, thái tử phi thì cười với Tuệ Văn Nhã.

"Ha ha, ca ca, huynh vẫn không quên hắn hôm đó làm mất thể diện của huynh à? Dù thế nào cũng bắt hắn hát một ca khúc cho chúng ta được không?" Hạ Lan quận chúa cười làm người ta phát ghét.

"Ngươi hát cũng không tệ lắm, nhân lúc mọi người đông đủ, ngươi hãy hát một bài đi." Hạ Anh Kiệt nói.

Tiểu nhân không biết hát, hôm đó là họ không có trâu nên bắt chó đi cày."

Tôi ngẩng lên nhìn Hàn Chiêu, dù gì thì hiện giờ tôi cũng là nô tài của anh ta, không biết anh ta có che chở cho tôi không, anh ta liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn Hàn Kinh, cười nói: "Hát đi, hát cho thế tử nghe, hát bài nào mà ngươi biết đó."

Hàn Kinh cũng nâng một chén rượu trong tay, không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn vào chén rượu. Tôi không biết hai người họ có dụng ý gì, Hạ Lan quận chúa thì nhìn tôi cười cười, dường như cũng đang chờ xem tôi sắp làm trò cười cho họ.

Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ căn bản không phải đang chờ đợi tôi gây sự bất ngờ, mà là bởi vì họ quá nhàm chán nên mới tìm tôi để trêu đùa, tôi hít một hơi, các người đã muốn tôi hát, vậy thì tôi hát cho các người nghe. Tôi mở miệng hát tướng lên: "hai con hổ, hai con hổ, chạy nhanh, chạy nhanh, một con không có lỗ tai, một con không có đuôi, thật là kỳ lạ, thật là kỳ lạ..."

Hạ Anh Kiệt vừa uống ngụm rượu vào miệng liền phun ra, Hạ Lan quận chúa thì cười nghiêng ngả, ngã vào người thái tử phi, thái tử phi thì chỉ nhếch miệng, cố nén cười, mọi người trong phòng đều cười nghiêng ngả, tôi cũng cười ngây ngô theo, sau đó nhìn Hàn Chiêu, anh ta đang cười châm biếm, ánh mắt thì nhìn về phía Hàn Kinh, tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy Hàn Kinh vẫn ngồi đó tay nâng chén rượu như bất động.

"Ha ha, ngũ ca, huynh thật là tìm được một tên dở hơi, ha ha, ha ha!" Hạ Lan quận chúa cười nói, Hàn Chiêu không nhìn Hàn Kinh nữa, cũng cười nhẹ, rồi quét ánh mắt sang tôi, cười mắng: "ngươi muốn dọa người khác sao, gì mà lại học được ca khúc phế phẩm như vậy chứ, hoàng huynh, làm trò cười cho huynh rồi."

Hàn Kinh lúc này mới ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc, nói: "Cũng chỉ là muốn vui thôi, mọi người vui vẻ là được rồi, hát bài gì cũng vậy cả thôi. Ta thấy nô tài của ngươi thật lanh lợi, cũng không tồi đâu."

Trong lòng tôi thấy bất an, cảm giác như hôm nay biểu hiện của Hàn Kinh không bình thường, tôi nhìn trộm hắn một cái, lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt.

"Hoàng huynh cũng thấy hắn linh lợi? Nếu hoàng huynh thích, có thể cho hắn làm người bên cạnh huynh cũng được." Hàn Chiêu thản nhiên nói.

Trong lòng tôi cả kinh, hốt hoảng, Hàn Chiêu sao lại nói vậy, tôi ngẩng lên nhìn Hàn Chiêu, phát hiện ra anh ta cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt vẫn nụ cười đó, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng làm người khác phải run sợ.

Con người tôi có một tật xấu, chính là càng lo lắng thì càng dễ đỏ mặt, hiện giờ chính là đang có dáng vẻ như vậy, người khác nhìn vào, lại tưởng như vì lời nói của Hàn Chiêu mà làm tôi thẹn thùng, giống như là tôi đang thật sự muốn đi theo Hàn Kinh vậy.

Hạ Lan quận chúa không còn cười nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ngay cả thái tử phi cũng có vẻ đăm chiêu nhìn tôi.

Không khí trở nên nhạt nhẽo, Hàn Kinh đưa đôi mắt trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng nhìn Hàn Chiêu, cười nói: "Đa tạ ý tốt của Ngũ đệ, nhưng hạ nhân ở đây đã quá nhiều rồi, không cần thêm nữa."

Hàn Chiêu cười cười, không nói nhiều lời.

Ra khỏi phủ thái tử, tôi không hài lòng nhìn Hàn Chiêu, cũng cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta thỉnh thoảng chiếu lên người tôi, chẳng lẽ vì hôm nay tôi làm bẽ mặt anh ta ư? Có vẻ như không giống vậy, thôi không để ý nhiều làm gì nữa, tôi nghĩ đến những lời hôm nay Tiểu Điệp nói, Mai Tốn Tuyết đang ở Phồn Đô, như vậy chắc chắn là ở một biệt viện nào đó của Hàn Kinh rồi, Văn Hinh và Việt nhi khả năng là bị nhốt ở đó, nhưng tôi phải tìm nơi đó ở đâu?

Buổi tối, Phượng Cúc người hầu hạ thân cận bên người Hàn Chiêu đột nhiên bị bệnh, Hàn Chiêu liền giao cho tôi canh giữ bên ngoài, trong lòng tôi thấy bất ổn, không biết anh ta định sắp xếp như nào, tôi liền tỏ ý là tôi hầu hạ không được chu đáo, anh ta nên tìm người khác thì tốt hơn, Hàn Chiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi, làm tôi sợ đến mức không dám nói gì thêm nữa.

Cái gọi là canh gác đêm, chính là chủ tử ngủ trên giường, còn mình thì phải đứng ở ngoài phòng hầu hạ, buổi tối chủ tử khát, mình phải bưng trà đến, chủ tử muốn đi tiểu, mình phải lấy bô cho chủ tử, buổi tối nếu chủ tử giật mình hất chăn ra, mình phải đắp chăn lại cho chủ tử! Loại việc này đều là do đại a đầu trong phòng làm, hơn nữa còn kiêm luôn việc làm ấm giường cho chủ tử luôn.

Đêm đã khuya, tôi không dám bước qua gian ngoài để đi tiểu, đừng nói áo khoác, ngay cả giày tôi cũng không dám cởi, thỉnh thoảng không tự chủ lại sờ vào trong giày, ở đó có một cây chủy thủ, trong lòng tôi mới an tâm một chút, lại bắt đầu suy nghĩ nên tìm Mai Tốn Tuyết bằng cách nào, ở trong biệt việt, có thể dễ hành động hơn nhiều so với phủ thái tử, không biết tôi có thể cứu được Văn Hinh và Việt nhi ra ngoài không nữa, mà phải cứu bằng cách nào?

"Nam Tĩnh, châm trà!" Hàn Chiêu ở trong phòng cất tiếng.

Tôi vội vàng đứng dậy, sờ soạng chén trà trên bàn suýt làm đổ trà rồi bước vào trong, Hàn Chiêu đã ngồi nửa người, tôi đem trà đến cho anh ta, anh ta chạm vào nhưng không uống, mà nói: "Không hầu hạ tốt hơn được sao? Nửa đêm để ta uống trà lạnh ngắt à!"

Tiểu nhân sẽ đi hâm nóng lại ạ." Tôi nói xong liền đi nhanh ra ngoài, lại bị Hàn Chiêu nắm lấy áo kéo mạnh lại ngồi bên giường, chén trà lập tức rơi xuống đất vỡ choang" một tiếng.

"Rốt cuộc ngươi và thái tử có quan hệ gì, hả?" Hàn Chiêu đột nhiên hỏi.

Thì ra là vậy! Tôi trấn tĩnh mình, thản nhiên nói: "Tiểu nhân chỉ là nô tài của thái tử Ngũ đệ, không có quan hệ gì khác."

Hàn Chiêu cúi đầu nở nụ cười, con ngươi lại lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Mồm miệng thật lanh lợi, ta thích. Ta ngủ một mình thật lạnh lẽo, mau lên đây làm ấm giường cho ta."

Nói xong liền túm lấy tôi ném lên giường, tôi kinh hãi, nhưng trên mặt cố không lộ gì, "Vương gia, để tiểu nhân chạy đi tìm người cho Vương gia."

"Sao vậy? Sợ à?" Hàn Chiêu cười thâm hiểm.

"Tiểu nhân là nam tử, không thể giúp Vương gia làm ấm giường được, mong Vương gia thông cảm." Tôi lạnh lùng nói, tay đã chạm đến giày, cùng lắm thì chết.

Nam tử?" Hàn Chiêu ghé sát mặt vào tôi, hơi thở phả vào mặt tôi, tôi ngửa ra sau: " Nam tử thì sao lại có lỗ tai?"

"Trước đây do cơ thể hay bệnh, nên mẫu thân tiểu nhân sợ khó nuôi tiểu nhân nên mới làm vậy."

Hàn Chiêu cười nhạt, buông hai tay ra, tôi hấp tấp liền ngã nhào từ trên giường xuống dưới. Hàn Chiêu lạnh lùng nhìn tôi, rất lâu không nói gì.

"Cút đi, ta nhìn thấy ngươi là phiền! Đi gọi Phượng Cúc tới đây."

Tôi chỉ ước nghe những lời này, vội chạy nhanh ra ngoài, nhanh chóng đi gọi Phượng Cúc, một lát sau Phượng Cúc đến, chẳng thấy gì gọi là người đang ốm yếu bệnh tật cả, tôi ngu muội, phát hiện ra mình bị người ta chơi sau lưng, tôi không thể ở đây được, tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Trở về phòng mình, tôi không tài nào ngủ được, sự việc xảy ra hôm nay khiến tôi lo sợ, có thể Tề vương cho rằng tôi là người do Hàn Kinh phái tới để do thám anh ta, buổi tối hôm nay là thử tôi mà thôi, không biết lúc nào tôi sẽ bị anh ta diệt trừ.

Tôi lấy trong ngực tấm vải nhuốm máu của Nam Cung Vân ra, vết máu đã trở nên ố đen, tim tôi lại thấy đau nhói, Nam Cung Vân, em thật là vô dụng, đến bây giờ vẫn chưa tìm được tung tích của Việt nhi, anh có giận em không, nếu em có bản lĩnh của anh thì tốt biết mấy, không cần phải chịu đựng khổ sở ở đây, mải nghĩ mắt đã díp lại, một suy nghĩ nữa lại đến, tôi cất miếng vải vào người, nhớ đến tín vật mà Văn phu nhân giao cho, tôi lần tìm trong quần áo nửa buổi mới tìm thấy, ngàn vạn lần đừng làm mất nó, nếu không thì làm sao ăn nói với Văn phu nhân chứ, tôi nghĩ, rồi tôi tìm một sợi dây rồi tạm thời đeo miếng ngọc lên cổ, nếu tôi có thể gặp Hoa Niệm Mô, tôi nhất định hoàn thành tâm nguyện của Văn phu nhân.

Tôi cứ vừa nghĩ vừa mơ màng ngủ, buổi sáng tỉnh dậy, đang định đi ăn gì đó thì chợt nghe gã sai vặt ở ngoài cửa nói có người tìm tôi, tôi nghĩ chắc là Tuệ nương cùng Tiểu Ngọc tìm mình, ra ngoài cổng không thấy bóng dáng ai, đang buồn bực, một xa phu tiến đến, hỏi: "Công tử là Nam công tử đúng không?"

Tôi nhìn hắn, chưa từng gặp qua bao giờ, liền do dự gật đầu.

Hắn đứng cách không xa một chiếc xe ngựa, nói: "Chủ nhân nhà ta muốn mời Nam công tử đến nói chuyện." Hăn thấy tôi do dự, liền lấy trong người ra một phong thư đưa cho tôi, nói: " Chủ nhân nhà ta nói công tử xem cái này, sẽ hiểu."

Không biết là của ai, tôi cười gượng, người đó lại đưa trước cho tôi một phong thư, chữ viết ở thời đại này tôi không biết chút gì, như này không phải là trêu chọc tôi sao! Tôi vẫn mở thư ra, lá thư vừa mở ra, tôi sững sờ. Trên thư chỉ viết vài chữ: "Cùng là người lưu lạc nơi chân trời!

Là kiểu chữ giản thể, tôi biết!
(Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Info , chúc vui)
CHƯƠNG 55: CỐ NHÂN

Tôi lao tới xe ngựa, hất màn che ra, một cô gái che mặt đang ngồi trong đó, mái tóc đen hơi xoăn, không phải là Đường Huyên thì là ai!

"Đường Huyên! Là cậu thật không?" Tôi kích động kêu lên.

Cô ấy không mở miệng, chỉ mở to mắt nhìn tôi, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Tôi mới nhớ hình dáng hiện giờ của tôi khác hẳn với Trương Tĩnh Chi trước đây, liền cười gượng, trèo lên xe ngựa, thì thầm nói: "Đường Huyên, tôi là Tĩnh Chi."

Đường Huyên lập tức sững sờ, nửa buổi mới mở miệng được: "Anh thật sự là Tĩnh Chi?"

Giọng nói của cô ấy khàn khàn, không phải là giọng nói thanh thoát của Đường Huyên trước đây. Cô ấy thấy tôi sửng sốt, trong mắt ánh lên sự chua xót, cười: "Thấy phản ứng này của cậu, tôi mới tin cậu chính là Tĩnh Chi."

Đường Huyên liền ngoắc tay ra hiệu cho phu xe, người phu xe liền đánh xe đi, tôi thì ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Đường Huyên ở trước mặt, cô ấy thật sự là Đường Huyên phải không? Không phải nói cô ấy hiện giờ đang là thiên hạ đệ nhất ca vũ ở nước Chu hay sao? Giọng nói của cô ấy làm sao vậy?

Dọc đường đi Đường Huyên không nói gì, xe ngựa rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng trước một tiểu viện.

"Tĩnh Chi, tôi là Đường Huyên." Vào phòng ngồi xuống rồi, Đường Huyên mới chậm rãi mở miệng, "Tôi không biết vì sao cậu lại thay đổi dáng vẻ bề ngoài như vậy, chắc cậu cũng rất tò mò về giọng nói của tôi sao lại biến thành khàn khàn như vậy đúng không?"

"Tôi nghe nói cậu đang ở nước Chu mà, sao cậu lại tới đây? Sao cậu lại trở thành như này?" Tôi vội hỏi.

Đường Huyên cười ảo não, trong đôi mắt trong trẻo ánh lên sự đau buồn, thở dài nói: "Tại tôi mắc tội với đám quyền quý ở nước Chu , cho nên mới biến thành như này, cụ thể như nào tôi không muốn nói nhiều. Tôi đến Phồn Đô đã hơn một năm rồi, hiện giờ đang mở một tửu lâu " Thực vi thiên"

Tôi kinh ngạc không nói nên lời, Đường Huyên nói có vẻ rất thoải mái làm tôi ngây người.

"Ai đã hạ độc thủ vậy? Là ai? Vì sao?"

"Là ai không quan trọng nữa, dù sao cũng là chuyện đã qua, nhớ lại làm gì cho mình càng thêm đau khổ." Đường Huyên nhẹ nhàng nói.

"Đường Huyên." Tôi nắm lấy vai cô ấy, muốn an ủi cô ấy vài câu. Đường Huyên vẫn che mặt lại, vào phòng rồi vẫn không tháo khăn che mặt ra, ai có thể ra tay độc ác với giọng nói của Đường Huyên như vậy chứ, lại còn cả dung mạo của cô ấy nữa? Tôi không dám nghĩ, tôi thật sự không dám nghĩ.

Tĩnh Chi." Đường Huyên cười cười, lấy tay lau nước mắt trên mặt tôi, "Đừng khóc, khóc là vô ích, tôi đã lâu không khóc rồi, cho dù là ai làm cho tôi trở nên như này, tôi cũng không khóc, cậu không cần an ủi tôi, có rất nhiều chuyện tôi đã hiểu ra."

Trong lòng tôi càng mù mịt, hai chúng tôi là hai người xuyên không đến đây, tại thế giới này, rốt cuộc là vì sao?

Tôi vừa nghe đến "Lương Chúc", nghĩ chỉ có thể là cậu, nhưng sau khi nghe ngóng thì bảo đó là một người đàn ông, tôi nghĩ nhất định mình cũng phải gặp một lần, Tĩnh Chi, sao giờ cậu lại trở nên như này?" Đường Huyên hỏi.

Vì sao tôi lại trở thành như này? Chỉ e không thể nói hết cho cô ấy nghe được, tôi liền giản lược kể cho Đường Huyên nghe chuyện của tôi sau khi chia tay cô ấy, Đường Huyên sau khi nghe tôi kể xong, liền thở dài.

"Tĩnh Chi, nói như vậy là cậu đã sinh con ở thời đại này à?" Đường Huyên hỏi.

Tôi gật đầu, ngẩn người ra một lúc lâu, Đường Huyên lại nói: "Tôi thấy hiện giờ cậu nên rời khỏi phủ Tề vương là hay nhất, tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm nơi ở của Mai Tốn Tuyết, nếu biết đứa bé ở trong tay hắn, cái này thì dễ làm hơn, dưới tay tôi cũng có vài người có thể sử dụng, đợi đến khi tìm được, chúng tôi nhất định sẽ cứu họ ra."

"Tìm Mai Tốn Tuyết tất cả đều nhờ vào cậu, nhưng hiện giờ tôi không thể rời khỏi Tề vương phủ được."

Đường Huyên ngẩn ra nhìn tôi.

Tôi cười buồn, nói: "Buổi sáng nay họ đã biết có người tìm tôi, hơn nữa lại thấy tôi lên một chiếc xe ngựa rời đi, nếu như tôi không quay lại, nhất định họ sẽ báo lại với Tề vương, sẽ phát giác ra nơi ở của cậu."

Đường Huyên suy nghĩ rồi nói: "Đúng là như vậy, chúng ta chỉ có thể âm thầm chuẩn bị để tránh rút dây động rừng."

"Đúng vậy."

"Tĩnh Chi." Đường Huyên nhìn tôi, có vẻ do dự.

"Gì vậy?" Tôi cười cười, "Có gì thì nói đi, trên thế giới này chỉ có hai chúng ta,có gì mà không thể nói được."

"Cậu rất muốn báo thù phải không?" Đường Huyên hỏi.

Tôi gật đầu.

"Nhưng cậu có bao giờ nghĩ, nếu cậu muốn thuận lợi mang Việt nhi đi, cậu sẽ báo thù như nào? Kẻ thù của cậu không phải là người bình thường, hắn là thái tử của một nước, cho dù cậu giết được hắn thì sao, cậu có nghĩ bọn họ sẽ để cậu mang Việt nhi an toàn đi sao?"

Vấn đề này làm sao tôi lại không nghĩ qua, muốn báo thù, nói dễ hơn làm! Báo thù như nào? Một dao giết Hàn Kinh sao? Cho dù có thể giết hắn, sau đó thì sao? Tôi có thể mang được Việt nhi đi sao? Chẳng lẽ lại để Việt nhi thành cô nhi?

Tôi lắc lắc đầu, không, Việt nhi đã không có cha rồi, tôi không thể để Việt nhi không có mẹ, nhưng nếu không báo thù, tôi có thể cam tâm sao? Nam Cung Vân của tôi, cuộc sống của tôi, tất cả đều hủy trong tay Hàn Kinh, chẳng lẽ tôi cứ trơ mắt nhìn hắn tiếp tục làm thái tử như vậy sao?

Đường Huyên yên lặng nhìn tôi, chậm rãi nói: "Tĩnh Chi, tôi có câu này cậu hãy suy nghĩ, hai chúng ta đều là khán giả ở thế giới này, hơn nữa cũng chỉ có thể là khán giả ở thế giới này mà thôi, thế giới này không thuộc về chúng ta, chúng ta cũng không thích hợp sinh tồn ở thế giới này, chúng ta hãy trở về đi!"

Tôi ngỡ ngàng nhìn Đường Huyên, trở về? Trở về thế giới hiện đại của chúng tôi sao? Đúng vậy, trở về là tốt nhất, có cha mẹ, có người thân, mà ở nơi này không có, nhưng còn Việt nhi thì sao? Việt nhi của tôi thì sao?

Đường Huyên nhận ra sự do dự của tôi, nói: "Chúng ta sẽ đưa Việt nhi đi theo! Tôi đến Phồn Đô là tìm cách trở về, tôi đã có chút manh mối, chúng ta đến thế giới này tuyệt đối không phải là sự trùng hợp, là vì con người, chúng ta tìm được người này, có thể sẽ trở về được."

Ánh mắt Đường Huyên lóe sáng, bình tĩnh nhìn tôi.
"Tôi biết, chúng ta đến thế giới này là bởi về cái gì gọi là thế ngoại cao nhân, mà người này lại có quan hệ với Hàn Kinh."

"Cậu cũng biết?" Lần này là Đường Huyên ngạc nhiên.

Tôi cười ảo não, sao tôi lại không biết? Lúc ở Vọng mai sơn trang Mai Tốn Tuyết đã nói cho tôi biết, là Hàn Kinh đã dùng mấy chục mạng người để đổi lấy tôi, mà Đường Huyên còn bị tôi liên lụy, phương diện ân oán rối rắm này tôi không muốn nói đến nữa, liền thản nhiên nói: "Đúng vậy, cậu cứ theo ý tưởng đi thăm dò ở phủ thái tử, chúng ta đến thế giới này là do Hàn Kinh đã cùng cái gì gọi là đạo nhân gì đó, có lẽ có thể tìm được chút manh mối."

Tôi thấy bên ngoài trời đã sẩm tối, tôi đã rời khỏi Tề vương phủ khá lâu rồi, nếu không trở về chỉ e sẽ có chuyện xảy ra, hiện giờ tôi không muốn gây gì cùng Hàn Chiêu.

"Đường Huyên, tôi phải đi rồi."


"Được, tôi sẽ giúp cậu thăm dò nơi ở của Mai Tốn Tuyết, cậu phải cẩn thận..."

...

Rời khỏi nơi Đường Huyên, trong lòng tôi nửa vui nửa buồn, cuối cùng đã có thể gặp lại người cùng thời đại mình, giờ lại được sự trợ giúp của cô ấy, làm tôi thấy vui mừng, nhưng nghĩ lại đến cảnh gặp lại cô ấy, trong lòng tôi lại thấy buồn, bộ dạng chúng tôi hiện giờ sao lại như này, rốt cuộc là oán ai đây?

Nhưng trong lòng tôi cũng kiên định, dù sao mình cũng không phải một mình nữa, đã có Đường Huyên giúp, có thể tìm được Văn Hinh và Việt nhi dễ dàng hơn.

Trở về Vương phủ, không có ai hỏi về tôi, tôi chạy đến chỗ Hàn Chiêu, phát hiện ra anh ta đã sớm vào cung rồi, tôi thấy nhẹ nhõm.

Buổi tối muộn Hàn Chiêu mới về phủ, vẻ mặt vẫn tươi cười như vậy, không hề đề cập gì đến chuyện xảy ra tối qua, cứ như là không xảy ra chuyện gì.

Những ngày sau đó trôi qua bình thường như mọi lần, Hàn Chiêu hoặc là vẫn đến phủ thái tử hoặc là đến phủ của trưởng công chúa dạo chơi, nếu không phải là tiệc rượu thì cũng là tụ tập, hết sức phung phí, rồi tôi còn làm chân chạy cho Hàn Chiêu, nếu không phải mang thư tình cho Hạ Lạn quận chúa thì tôi cũng không thấy làm lạ. Làm tôi trở thành chân chạy đưa thư tình cũng rất có lợi, tôi chẳng biết chữ gì, có muốn xem lén cũng không xem được.

Vì tôi làm chân chạy nên có thể đến Thực vi thiên" gặp Đường Huyên để hỏi thăm tin tức, bàn bạc tới bàn bạc lui, tôi khong thể không bội phục năng lực của cô ấy, mới hơn một năm ngắn ngủi mà đã đem "Thực vi thiên" trở thành một tửu lâu nổi tiếng có một không hai ở Phồn Đô này.

CHƯƠNG 56: CHIẾT MAI

Thời tiết càng lúc càng lạnh, mùa đông ở Phồn Đô đến sớm hơn rất nhiều so với mùa đông ở Uyển thành, mới có hai ngày mà đã có tuyết rơi.

Buổi sáng ngủ dậy tôi thấy hơi váng đầu, hôm qua đến chỗ Đường Huyên để hỏi tin tức, cô ấy đã tìm được chỗ ở của Mai Tốn Tuyết, thám thính được nơi đó đúng là có một cô gái trẻ và một đứa bé, Đường Huyên nói làm tôi yên tâm, Việt nhi và Văn Hinh ở đó không khổ cực gì, chỉ là không có tự do mà thôi, bởi vì có rất nhiều người canh giữ, muốn cứu họ ra cũng khó, nhưng không phải là không thể.

Sau nghe được tin tức đó, cả đêm tôi kích động không ngủ được, đến gần sáng mới mơ màng ngủ được chút ít.

Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng rõ, vừa ra khỏi giường đã thấy thư đồng của Hàn Chiêu là Ngôn Nhân tới tìm tôi, nói: " Nam ca của ta ơi, sao giờ này huynh mới dậy? Chủ tử tìm huynh lâu lắm rồi, huynh mau tới thư phòng hầu hạ người đi."

Bảo tôi đến thư phòng? Thư phòng vẫn là do Ngôn Nhân hầu hạ cơ mà, hôm nay sao lại tới tìm tôi, Hàn Chiêu hôm nay không vào cung sao? Trong lòng tôi lo lắng, nhưng đành phải qua đó.

Bước vào thư phòng, hơi nóng hầm hập phả vào mặt, Hàn Chiêu đang ngồi viết chữ, thấy tôi bước vào, không ngẩng lên, chỉ nói: "Mau mở cửa sổ ra cho ta, trong phòng này nóng khó chịu quá."

Tôi mở cửa sổ, ngoài cửa sổ là một vườn hoa nhỏ, mấy hôm trước tuyết rơi vẫn còn chưa nở hoa, hôm nay giữa làn tuyết trắng xóa điểm xuyết những bông hoa màu đỏ, trong viện vài bông mai mới nở! Gió lạnh lập tức tràn tới táp vào mặt buốt đến tận xương, mang theo mùi hương thơm ngát thoang thoảng của hoa mai.

Hàn Chiêu cũng cảm nhận được cơn gió lạnh, ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy hoa mai nở cũng sửng sốt, thì thầm nói: "Năm nay hoa mai nở sớm quá!" Sau đó lại mắng: "Đồ nô tài vô dụng, không biết ra ngắt mấy cành vào cắm ở trong này à."

Tôi vội vâng dạ, đi ra ngoài.

"Đi đâu?"

"Dạ, là đi gọi người hái mấy hoa mai cho thế tử ạ. Chẳng phải thế tử vừa nói đó sao?"

"Đồ ngu, còn định lòng vòng gì nữa?"

Tôi khó hiểu nhìn Hàn Chiêu, anh ta cũng đang nhìn tôi, sau đó lại nhìn ra ngoài song cửa, lông mày nhếch lên. Tôi chợt hiểu, anh ta muốn tôi trực tiếp trèo ra ngoài cửa sổ.

Là bởi vì tôi chỉ là nô tài, chủ tử bảo đi ra đó thì phải đi! Hàn Chiêu, anh cứ hưởng phúc vài ngày nữa đi, một khi tôi đã cứu được Việt nhi và Văn Hinh ra rồi, trước khi đi tôi sẽ phóng hỏa đốt hết! Hừ! Lúc đó nhất định cũng phải thiêu rụi cả cái thư phòng này nữa! Tôi bực tức nghĩ, rồi khẽ cắn môi, trèo lên cửa sổ ra ngoài, may mà cửa sổ không cao lắm, nhưng đối với tôi vẫn rất khó khăn.

Vừa mới vịn một cành dưới, Hàn Chiêu trong phòng lại kêu là không được, ý bảo tôi phải hái cành ở trên mới đẹp, đổi ý liên tục, tên khốn kiếp này, hành tôi như vậy vẫn chưa thỏa sao? Tôi quay lại nhìn Hàn Chiêu, thấy anh ta đang cười, đôi mắt hẹp dài nheo lại.

Lúc trở vào, tôi không vào bằng cửa sổ, chẳng đợi Hàn Chiêu ra lệnh, tôi liền nhanh chóng đi vào bằng cửa chính, lúc bước vào phòng, thấy sắc mặt Hàn Chiêu sầm xuống, là vì tôi không vào phòng bằng cửa sổ nên không vừa ý. Còn đến mức như thế nữa! Tôi giả bộ không để ý tới, đi lấy bình hoa để thay hoa mai.

Đừng thay, gọi Ngôn Nhân mang bình hoa khác đến, ngươi cứ ôm hoa đợi đi."

Tôi định lui ra ngoài gọi Ngôn Nhân, Hàn Chiêu lại nói:"Ta sai Ngôn Nhân ra ngoài rồi, ngươi đứng đợi một lát đi."

Tôi nghe thế cũng chẳng nhiều lời, ôm mấy cành hoa mai đứng đó, nhìn vu vơ các trụ cột trong phòng, Hàn Chiêu cũng không để ý đến tôi, tiếp tục cúi đầu viết thư, không cần suy nghĩ cũng biết tám chín phần là đang viết thư tình cho quận chúa ngang ngược kia.

Trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng bút lông nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy, tôi lại phiêu diêu suy nghĩ, Việt nhi không biết giờ thế nào rồi, không biết khi nào tôi mới có thể cứu họ an toàn ra khỏi đó, đã hơn nửa năm không gặp Việt nhi, chắc là đã cao hơn trước rồi, giờ này năm trước chúng tôi đang làm gì nhỉ? Hình như là tôi đang làm hai áo lông cho hai cha con, vì muốn tìm lông vịt cho tôi, Nam Cung Vân đã bắn không biết bao nhiêu con chim nhạn rồi, trong phòng tôi toàn là chim chết, tôi giận Nam Cung Vân đến mức suýt nữa thì ôm Việt nhi bỏ đi, nghĩ lại dáng vẻ đáng thương của hai cha con họ lúc đó, tôi không nén được nhếch miệng cười.

Người tôi chợt thấy nóng bừng, đầu nóng hâm hấp, hôm qua còn rất khỏe mà, tôi gật gù....

"Đông" một tiếng, tôi cảm thấy đầu đau điếng, lập tức tỉnh táo, thì ra là vừa rồi tôi ngủ quên, đầu va phải cây cột.

Tôi liếc trộm Hàn Chiêu một cái, anh ta nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía tôi, tôi ngượng ngùng cười với anh ta, Hàn Chiêu không nói gì, tay vẫn đang cầm lá thư vừa viết xong.

Hừ! Đồ đa nghi, có muốn cho tôi xem tôi cũng chẳng thèm, tôi thầm mắng, cúi đầu, nghe tiếng gấp giấy sột soạt, sau đó nghe Hàn Chiêu nói: "Nam Tĩnh, mau mang thư này cho Hạ Lan quận chúa cho ta."

Tôi bĩu môi, một tên đàn ông làm ra vẻ tình cảm nồng thắm, một cô ả làm ra vẻ mơ mộng, còn thư với từ! Hừ!

Hàn Chiêu thấy tôi không trả lời, cũng không giận, như là nói với tôi, như là tự lẩm bẩm: "Nữ tử thích đọc loại thư như nào nhỉ?

Thư tình? Tôi sớm biết thời đại này không thịnh hành kiểu viết thư này, nhưng tôi không thể nói ra, nghĩ định cho Hàn Kinh một bài thơ tình, trong đầu nghĩ mãi mà không ra, hình như là gì gì...Tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..." tôi còn nhớ mang máng vài câu, haizz! Tôi gãi gãi đầu, lắc lắc đầu.

"Vương gia, thật ra, thật ra, tôi cảm thấy nếu một cô gái thích người, thì dù người viết cái gì cô ấy cũng thích! Còn nếu như cô ấy không thích người, thì người viết gì cũng vô ích mà thôi." Tôi mạnh mồm nói, liếc trộm Hàn Chiêu một cái, Theo tôi thấy, viết nhiều như vậy không bằng viết ra một vài ý hay thôi, ví dụ như nói..."

"Ừ?"

Tôi vốn định nói với Hàn Chiêu, không bằng giống như người hiện đại, nói thẳng ra là: "Anh yêu em." cho xong, nhưng lại thôi, bọn họ tuyệt đối không thể nói thẳng ra như vậy được, tôi nghĩ nghĩ, nói: "Nắm tay nhau, cùng sống trọn đời."

"Nắm tay nhau, cùng sống trọn đời?" Hàn Chiêu nhất thời thất thần, thì thầm.

Từ phủ trưởng công chúa trở về, tôi đi đường vòng đến "Thực vi thiên", bởi vì không phải thời điểm dùng cơm nên người rất vắng vẻ.

"Ôi khách quan, huynh đến rồi à?" Tiểu nhị tươi cười chào đón, "Vẫn ngồi chỗ cũ chứ?"

Tôi gật đầu đi theo tiểu nhị lên lầu, vừa ngồi xuống được một lúc, một người đàn ông mày rậm mắt to đẩy cửa bước vào, ngồi xuống trước mặt tôi, tôi nhìn lên, đúng là người bên cạnh Đường Huyên, họ Thiệu, trước đó tôi đã gặp vài lần, người này thường xuyên đi cùng Đường Huyên, rất ít nói, chỉ yên lặng ở bên cạnh Đường Huyên.


"Thế nào? Đường Huyên có tin tức gì mới không?" Tôi hỏi nhỏ.

"Chủ nhân nói nơi đó đề phòng rất nghiêm ngặt, yêu cầu huynh mấy ngày nay chuẩn bị tốt vào, nếu không thì chúng ta cứ thế xông vào, cứu người ra rồi ra khỏi thành luôn."

"Không được." tôi lắc đầu nói, "Hiện giờ thời tiết vô cùng lạnh giá, tuyết lại rơi nhiều, ra khỏi thành ngay thì ắt sẽ bị đuổi bắt lại, tốt nhất là âm thầm cứu người ra, sau đó giấu ở trong thành, nơi này là kinh thành, quan to hiển quý có nhiều phức tạp, cho dù Hàn Kinh biết người đã bị mất, hắn cũng phải kiêng kị lão hoàng đế chút tít, sẽ không trắng trợn lục soát người trong toàn thành đâu."

Họ Thiệu gật đầu, trầm ngâm nói: "Nhưng nếu muốn cứu người mà không gây động tĩnh gì e rằng rất khó khăn, trừ phi..."

"Trừ phi thế nào?" Tôi hỏi.

"Có thể có được thủ lệnh của Hàn Kinh, hoặc là trộm được lệnh phù của hắn."

Thủ lệnh hoặc lệnh phù? trước kia ở Vọng mai sơn trang, tôi hình như đã từng nhìn thấy lệnh phù của hắn...

"Nói lại với Đường Huyên, chờ hai ngày nữa, tôi sẽ nghĩ cách lấy lệnh phù, nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ đi bước cuối.

...

Đêm khuya, tại phủ thái tử.

Cách bức tường trong viện giờ đang náo nhiệt, bên ngoài còn nghe được tiếng cười lớn bên trong, điều này ngược lại càng làm cho trong này yên tĩnh lạ thường, như là chỉ có tiếng tim tôi đập dồn dập, tôi ôm ngực, muốn bắt nó đập nhẹ hơn, sợ người khác sẽ nghe được.

Ánh trăng dọi xuyên qua cửa sổ, soi vào trong phòng ánh sáng mờ nhạt, không cần đốt nến cũng vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ đồ vật trong phòng, tay tôi dâm dấp mồ hôi, tôi chỉ sợ sờ vào sẽ lưu lại dấu vân tay, may mà nơi này không có kỹ thuật kiểm nghiệm vân tay, tôi mừng thầm.

Hàn Kinh cất lệnh phù ở đâu? Lúc trước ở Vọng mai sơn trang thì hình như là hắn để trong thư phòng của Mai Tốn Tuyết, giờ thì Mai Tốn Tuyết không có ở đây, lệnh phù sẽ để ở đâu? Cho dù không tìm thấy lệnh phù, cũng có thể trộm thư của hắn, sau đó để cho Đường Huyên bắt chước, có thể có chút tác dụng.

Hôm nay còn phải cám ơn vị quận chúa ngang ngược kia, cô ta không nên đến phủ thái tử, Hàn Kinh tiếp đón cô ta, kết quả lại còn đưa tới một cô gái con nhà quyền quý, không phải là con của thế tử hay quận chúa gì đó, mà là con một vị thượng thư. Rồi sau đó mở tiệc xa hoa, tôi bực mình, bọn họ là những người quyền quý, chẳng lẽ lại hủ bại sa đọa vậy sao? Hàn Kinh và Hàn Chiêu thân là hoàng tử mà không chú ý đến thân phận chút nào sao? Như vậy không lẽ muốn cho lão hoàng đế phá sản sao?

Tôi vừa lắng tai tôi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa dùng cả tay chân để tìm kiếm đồ vật, tìm cả nửa buổi vẫn không có kết quả, đang nản lòng, đột nhiên tôi tìm được dưới chiếc gối có một ngăn bí mật, tôi liền vui sướng, nhất định là có giấu vật gì ở đó!
(Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Info , chúc vui)
CHƯƠNG 57

Tôi mở nhẹ nhàng ra, phát hiện đó là một cái hộp gấm, tôi mở hộp gấm ra, nhìn xem bên trong có gì, lại thất vọng, không phải là lệnh phù mà tôi đang muốn tìm, mà là một vật nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay được điêu khắc bằng gỗ, tôi giơ lên ánh trăng để nhìn cho rõ hơn, đó là một con hổ nhỏ rất đáng yêu, nét điêu khắc còn thô sơ, không được tinh xảo lắm, có vẻ như đã có lâu rồi, lại rất trơn nhẵn, nhìn là biết là đã được thường xuyên cầm trên tay ngắm nghía, nhưng tôi có cảm giác nhìn con hổ này quen quen!

Hai con hổ con cùng nhau chơi đùa, nhưng một con thì thiếu lỗ tai, một con thì mất đuôi...

Ý thức tôi đột nhiên "bang" một tiếng, sống lưng lạnh toát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

...

Tôi lén lút quay trở lại tiệc rượu, bọn họ còn đang uống rất náo nhiệt vui vẻ, Hàn Chiêu ngồi giữa, thản nhiên liếc nhìn tôi, cũng không hỏi vừa rồi tôi đi đâu làm gì.


Một người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi lảo đảo đứng dậy, tay cầm chén rượu hướng về Hàn Kinh lớn tiếng nói: "Điện...điện hạ, chúng ta diệt trừ tên tay sai đó đi, cũng là để cho Chu quốc thấy được sự lợi hại của chúng ta, để...để bọn chúng không nghĩ là chúng ta sợ bọn chúng!"

Người này uống đã say nên nói năng líu hết cả lại, cái mà bọn họ đang nói đến chính là một thế lực mới nổi lên ở cửa ải Biên Sơn, cửa ải Biên sơn là nơi giao giới giữa nước Chu và nước Hung Nô, trên cơ bản là địa phận tranh chấp của hai nước, nơi đó không khác gì một sơn trại, nhưng gần đây lại nổi dậy khống chế gần hết khu vực biên giới, thương nhân Hung Nô qua lại đó đều bị cướp, người Hung nô nghi ngờ là sau lưng chúng có nước Chu đứng đằng chống lưng.

Hàn Kinh nhìn người đàn ông đó, thản nhiên cười, nói: "Chuyện này không cần Kính Thần động thủ, đó chỉ là một lũ ô hợp mà thôi, không làm gì được đâu."

Hàn Chiêu cười cửa miệng nhìn Hàn Kinh, tôi nghĩ anh ta đang nghi ngờ nhất định đám người kia là thế lực do Hàn Kinh âm thầm đào tạo.

Tôi cũng chột dạ nhìn Hàn Kinh, thái độ của hắn vẫn lạnh lùng bình thản như vậy. Tôi nhớ đến con tiểu hổ trong thư phòng, không biết sao lại trùng hợp đến như vậy, có lẽ nào bài hát "Hai con hổ con" hôm đó tôi hát cũng là bài hát của thời đại này?

Nghĩ kỹ thì không thể nào, chỉ có thể là bài hát đó Hàn Kinh có lẽ đã từng nghe qua, chẳng lẽ là do trước đây Trúc Thanh đã từng hát, vậy Trúc Thanh cũng là người xuyên qua tới đây. Cũng chỉ có thể như vậy, xem ra tượng gỗ kia mòn đến như vậy, ít nhất cũng phải hơn mười năm sau rồi.

Tôi nhớ Mai Tốn Tuyết từng nói, Trúc Thanh chính là Trương Tĩnh Chi, Trương Tĩnh Chi chính là Trúc Thanh! Lúc đó Hàn Kinh cũng nói tôi là Trúc Thanh, mà cũng gọi tôi là Tĩnh Chi, chẳng lẽ hơn mười năm trước hại cho nước Hung nô từ thắng chuyển thành bại, người phụ nữ làm cho hơn mười vạn đại quân Hung nô không phục là Trương Tĩnh Chi tôi sao? (chỗ này chưa hiểu lắm)

Tôi thật sự bị mất trí nhớ sao? Lần đầu tiên tôi hoài nghi trí nhớ của mình! Nếu đúng vậy, thì tại sao cuộc sống của tôi trước nay vẫn liên tục? Căn bản không hề có một khoảng trống nào.

Tôi nghĩ nát óc mà không nghĩ ra nguyên nhân.

Trở lại Tề Vương phủ, trời đã rất muộn, tôi để lại ám hiệu cho Thiệu Dương, rồi trở về phòng của mình, vẫn nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện ra xảy ra, ngày ấy tôi hát bừa một bài, còn nhớ rất rõ lúc ấy sắc mặt của Hàn Kinh tái nhợt, nhưng tại sao hắn lại phủ nhận sự hoài nghi thân phận tôi? Nếu đã hoài nghi, vì sao lại không có hành động gì?

Tôi tự an ủi do bộ dạng hiện tại của mình đã thay đổi rất lớn, nếu tôi không nói ra, chẳng ai có thể nhận ra tôi cả, nếu không phải tự mình trải qua, ai có thể tin tưởng được một người trong thời gian ngắn ngủi hai tháng dung mạo lại có thể thay đổi khác biệt đến như vậy chứ!

Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy bất an, đợi qua nửa đêm, có người ở ngoài cửa sổ gõ nhẹ vài cái, tôi giật mình, mở cửa ra, một người phi thân vào, là Thiệu Dương.

Tôi lấy trong người ra tờ giấy đưa cho Thiệu Dương, là tìm được trong thư phòng của Hàn Kinh, tuy tôi không biết trên đó viết gì, nhưng tôi cảm thấy đây chính là do Hàn Kinh viết, "Đây có thể là bút tích của Hàn Kinh, huynh đi đưa cho Đường Huyên, nhìn xem có thể bắt chước để viết ra một thủ lệnh không, vì không tìm thấy lệnh phù nên chỉ có thể thử cái này thôi."

Thiệu Dương im lặng nhận lấy, không nói gì, xoay người phi ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn theo bóng anh ta biến mất trong màn đêm, hơi tò mò, không biết bên cạnh Đường Huyên sao lại có một võ công cao cường lại trung thành và tận tâm như vậy, nhìn cách anh ta làm việc, thật sự không giống như nô tài!

Hai ngày sau, Đường Huyên đưa tin đến, nói là đã mô phỏng được thư rồi, dự tính khoảng tám giờ tối hôm sau sẽ hành động, nếu có thể dùng kế được thì tốt, còn nếu không được, đành phải cướp người về! Tôi liền chuẩn bị sẵn sàng tám giờ tối mai tụ hội với họ.

Tám giờ sáng tôi tỉnh dậy, cố nén những lo lắng khẩn trương trong lòng lại, cất vài đồ vật quan trọng trong người, còn những thứ khác để nguyên, cũng không định sẽ trộm thứ gì đó trong thư phòng của Hàn Chiêu, tốt hơn là ít một chuyện còn hơn là nhiều chuyện.

Buổi sáng Hàn Chiêu vẫn vào triều như mọi lần, tôi âm thầm cầu nguyện Hàn Chiêu sẽ ở cả ngày trong cung, như vậy việc tôi chạy trốn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, kết quả không ngờ, giữa trưa Hàn Chiêu từ trong cung trở về sớm hơn, về phủ rồi vội vàng thay quần áo rồi yêu cầu tôi xuất môn cùng anh ta, tôi không dám trái lời.

Ra khỏi phủ thấy Hạ Lan quận chúa đang sốt ruột chờ Hàn Chiêu, chẳng trách anh ta vội vàng như vậy, quận chúa ngang ngược thấy tôi đi theo, khó chịu nhìn tôi, tôi hướng về cô ta cười chào, trong lòng lại thầm mắng, tưởng là bà đây muốn đi theo lắm à!

Mọi người cùng lên ngựa, nhưng lại hướng tới phủ thái tử! Tôi thấy bất an, ngày mai trốn rồi, tốt nhất là không nên đi trêu chọc Hàn Kinh làm gì, nhỡ để lộ sơ hở gì thì hỏng hết!

Tôi thầm mắng Hàn Chiêu vô dụng sao lại cứ làm theo ý của quận chúa ngang ngược kia! Chẳng lẽ do tám chữ kia sao? Quận chúa ngang ngược không cảm động chút nào sao? Không đúng, bình thường tám chữ đó là tuyệt kỷ ở trong tiểu thuyết ngôn tình mà! Hàn Chiêu thật đúng là chiếc gối thêu hoa (chỉ những người chỉ có vẻ bề ngoài, không có học thức tài năng), hình thức thì được mà không thể dùng được, chỉ biết chạy theo quận chúa ngang ngược đó chứ! Lại còn đi theo người ta đến phủ thái tử, quá bẽ mặt đi!

Quận chúa ngang ngược thấy tôi leo lên ngựa thuần thục, có vẻ kinh ngạc, nhìn tôi nói: "Xú tiểu tử, thấy ngươi cưỡi kỵ mã cũng không tệ lắm! Trước kia ngươi làm gì?"

Tôi rất muốn nói: Phí lời! Là lúc trước tôi được Nam Cung Vân ưu ái cưỡi ngựa chung, đương nhiên là không tệ rồi. Tôi lại nhớ đến thời gian đầu quen biết Nam Cung Vân, trong lòng đau nhói, trên mặt thì cười hì hì, cúi đầu khom lưng nói: "Thưa quận chúa, là trước kia nô tài làm ca hát tạp kỹ, cưỡi ngựa là miếng cơm của nô tài."

Quận chúa ngang ngược thấy tôi tươi cười, hừ một tiếng, nói: "Ra vẻ! Thấy bộ dạng nô tài của ngươi là ta thấy ngứa mắt rồi."

Tôi định lên tiếng, Hàn Chiêu liếc nhìn tôi có thâm ý, rồi quay lại cười với quận chúa ngang ngược, nói: "Hôm trước mẫu phi còn hỏi muội đã đi đâu, mấy ngày rồi không gặp muội, thấy nhớ muội."


"Vâng, mấy ngày rồi muội không tiến cung, Ngũ ca nói dùm muội với Nhàn phi nương nương, hai ngày nữa muội sẽ vào để nói chuyện vui với nương nương."

Hàn Chiêu "ừ" một tiếng, bảo tôi đi đến phủ thái tử trước để thông truyền, nói là giữa trưa sẽ ăn cơm ở đó, tôi vâng lệnh rồi thúc ngựa đi.

Bởi vì thường xuyên cùng Hàn Chiêu đến phủ thái tử, trong phủ hạ nhân hầu như ai cũng biết tôi, thị nữ nói thái tử điện hạ đang ở Phẩm trà hiên, mời tôi qua đó.

Vừa mới bước vào cửa tiểu viện, thấy ngoài thư phòng có một người đàn ông mặc trang phục trắng đang quỳ, một thị nữ đứng ở cửa thấy tôi, vội ra hiệu bảo tôi dừng bước, tôi hiểu Hàn Kinh đang có việc quan trọng trong phòng, để tránh nghi ngờ, tôi dừng bước lại, nhưng ánh mắt lại hướng về phía người đàn ông áo trắng đó.

Bóng dáng gầy yếu vẫn quỳ gối ở đó, tóc rối loạn, trên trang phục trắng bám đầy bụi đen, có có vết tích của sự hỏa hoạn.

Tôi giật mình, Mai Tốn Tuyết! Là Mai Tốn Tuyết! Không phải anh ta đang bảo vệ Văn Hinh và Việt nhi hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

.Trong phòng vang lên tiếng đổ vỡ của đồ sứ, tiếng giận giữ của Hàn Kinh: "Đồ vô dụng! Ngươi còn dám sống mà trở về đây sao!"

Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Mai Tốn Tuyết lay động.


Một thị nữ đứng bên cạnh tôi thì thầm nói: "Haizz, điện hạ giận lắm, Mai công tử cũng thật là oan ức, đứa nhỏ đã chết rồi, nhưng vẫn còn như vậy!" Một thị nữ khác vội liếc mắt nhìn thị nữ kia, ý bảo đừng có lên tiếng nói lung tung.

Đại não của tôi lập tức trống rỗng, đứa nhỏ đã chết, đứa nhỏ đã chết, đứa nhỏ mà Mai Tốn Tuyết trông nom đã chết! Việt nhi, Việt nhi, Việt nhi của tôi.

Đầu óc tôi đã không còn ý thức, đi thẳng vào bên trong, thị nữ vội gọi tôi lại, muốn giữ tôi lại, tôi bỏ ngoài tai, tiếp tục bước đến chỗ Mai Tốn Tuyết.

Mai Tốn Tuyết ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn tôi, vẫn là người đàn ông đẹp như tranh vẽ đó, vẫn là người đàn ông trắng như ngọc ở Vọng mai sơn trang đó, vẫn là người đàn ông mặt người dạ thú đó!

Tôi nhìn chằm chằm vào Mai Tốn Tuyết, anh ta cũng kinh ngạc nhìn tôi.

Thị nữ gọi tôi lại, Hàn Kinh vén rèm bước ra, tôi cũng không có phản ứng, cả người bất động, tay nắm chặt lại, móng tay đâm hẳn vào da mà không thấy đau đớn, ánh nắng chiếu vào người, tôi cũng không có cảm giác gì, chỉ thấy sự lạnh lẽo dần dần từ chân lên, cơ thể bắt đầu lạnh ngắt, nhưng trong ngực lại thấy nóng như lửa đến mức khó chịu, hơi nóng từ bụng tỏa ra thẳng lên miệng, tôi cắn chặt răng, máu từ trong miệng chầm chậm chảy ra.

Nếu có thể, tôi chỉ muốn bước đến bóp chết người này, nhưng lại phát hiện ra chân tay cứng ngắc không điều khiển được, chỉ có thể đứng thẳng như vậy, cho đến khi cảnh vật trước mắt xoay tròn...

Bọn hạ nhân bối rối, tôi nghĩ là tôi vẫn có ý thức, nhưng chính là ý thức của tôi thoát ra khỏi cơ thể thể tôi.

CHƯƠNG 58:
"Giết bọn họ, giết bọn họ đi." Tôi thì thào.

"Cái gì? Nam Tĩnh, ngươi nói cái gì?" Hàn Chiêu ghé sát tai vào tai tôi, muốn nghe tôi nói gì.

"Đi, đi, hãy mang tôi rời đi." Tôi cố nói rõ ràng.

Sắc mặt Hàn Chiêu sầm xuống, không nói gì với Hàn Kinh, cũng không để ý tới quận chúa ngang ngược, yên lặng ôm lấy tôi, rồi xoay người đi ra ngoài, tôi nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng thở phào nhè nhẹ của họ...

Hàn Chiêu không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, ôm tôi lên một chiếc xe ngựa, vào trong rồi vẫn không buông tôi ra.

Xe ngựa lóc xóc, tôi buông hàm răng đang cắn chặt lại ra, ngụm máu bị nghẹn lại quá lâu liền phun ra, bắn vào ngực áo của Hàn Chiêu. Hàn Chiêu không nói gì, chỉ dùng tay áo lau nhè nhẹ khóe miệng tôi, trên mặt không tỏ biểu hiện gì.

Rất lâu sau, tôi mới cảm thấy cơ thể của mình mềm trở lại, ý thức lại trở về cơ thể.

Tôi chậm rãi nói: "Không phải trước đây anh hỏi tôi có quan hệ gì với hắn sao? Hắn là kẻ thù của tôi, là kẻ thù làm cho gia đình tôi tan vỡ, là kẻ đã phá hủy toàn bộ cuộc đời tôi, là kẻ đã giết những người thân yêu nhất của tôi!"

Giết hắn, hãy giúp tôi giết hắn, chỉ cần có thể giúp tôi giết hắn, tôi có thể bán linh hồn của tôi cho anh." Tôi nói.

Hàn Chiêu vẫn không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.

Buổi tối, Thiệu Dương lại đến truyền tin cho tôi, anh ta chỉ nói là Đường Huyên muốn gặp tôi.

Tĩnh Chi," Đường Huyên gọi tên tôi, lo lắng khi nhìn thấy tôi, những lời định nói ra lại không thốt ra được.

"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôi bình tĩnh hỏi.

"Sáng nay, chúng tôi phái người đi theo dõi tòa nhà kia, có người trở về nói.," Đường Huyên dừng lại, như sợ tôi không chịu nổi đả kích, tôi cười cười, Đường Huyên nói tiếp: "Đêm qua không biết sao tòa nhà đó đột nhiên hỏa hoạn, chết cháy rất nhiều người, trong đó còn có..."

Tôi lấy tay chặn miệng cô ấy lại, không cho cô ấy tiếp tục nói.

Tôi im lặng nhìn Đường Huyên, ánh mắt Đường Huyên mọng đỏ, bước đến ôm lấy tôi, nói khẽ: "Tĩnh Chi, khóc đi, khóc đi sẽ thấy dễ chịu hơn, cậu làm vậy tôi rất sợ."

Tôi cười lắc lắc đầu, trong ngực trống không, muốn khóc mà không khóc được.

...

Tĩnh Chi, cậu phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?" Tôi cười, "Đường Huyên, không phải cậu đã hỏi tôi còn muốn báo thù không sao? Thực ra tôi chỉ muốn đưa Việt nhi an toàn rời khỏi đây, nhưng hiện tại, tôi chỉ còn báo thù, tôi không còn gì vướng bận nữa."

...

Tôi lại trở về Tề vương phủ, vẫn làm gã sai vặt lúc nào cũng tươi cười, trong thư phòng, tôi lặng lẽ thu dọn những đồ vật trên bàn, Hàn Chiêu ngồi nghiêng người sang một bên, ánh mắt dõi theo tôi.

Cuối cùng, anh ta không nhịn được, mở miệng: "Nam Tĩnh, rốt cuộc ngươi là ai?"

Tôi đứng im, không ngẩng lên, lạnh lùng nói: "Tôi là ai giờ không quan trọng nữa, tôi chỉ biết tôi sẽ giúp anh đoạt chức vị thái tử thôi."

Hàn Chiêu cười nhạt: "Hoang đường! Ai cũng biết ta và thái tử điện hạ huynh đệ tình thâm, ta vẫn là Vương gia hưởng lạc, không quan tâm đến chính sự."

"Thật sao? Điều này chỉ có thể lừa người dân chúng thôi. Chẳng lẽ Tề vương điện hạ thật sự không biết tể tướng vẫn muốn đổi lập Tề vương làm thái tử sao? Hơn nữa thái tử điện hạ cùng anh chẳng phải huynh đệ tình thâm gì, chỉ có huynh đệ với Phạm Tử Chư kia thôi, chỉ e Tề vương điện hạ là anh cũng chẳng biết gì, hiện tại thủ lĩnh cấm vệ quân Tống Cương Liệt ở Phồn Đô này cũng không còn là người trung lập nữa, hắn đã sớm theo phe của Hàn Kinh rồi."

Hàn Chiêu nhìn tôi, sắc mặt đã thay đổi.

"Tôi cũng biết một ít chuyện về thái tử điện hạ, chỉ e rằng những chuyện này cả anh và tể tướng đều rất muốn biết rõ hơn, anh không cần hỏi tôi làm sao mà biết, anh chỉ cần nói hữu dụng hay vô dụng là được."

Hàn Chiêu cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên, ánh mắt sắc bén, chậm rãi hỏi: "Điều kiện đâu? Điều kiện là gì?"

"Một ngày nào đó anh trở thành thái tử, hy vọng anh có thể đem Hàn Kinh và Mai Tốn Tuyết giao cho tôi xử lý." Tôi nói từng câu từng chữ.

Hàn Chiêu lạnh lùng nhìn tôi một lúc, gật đầu.

Tôi nhớ lại lúc ở Vọng mai sơn trang, Hàn Kinh và Phạm Tử Chư lúc đó chẳng hề kiêng dè mà bàn luận những chuyện tranh đấu ở Phồn Đô trước mặt tôi, lúc đó bản thân tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ khi sống nửa năm ở Phồn Đô, tôi mới bắt đầu hiểu sâu sắc hơn những cuộc nói chuyện đó của bọn họ, tất cả những điều đó tôi không hề giấu diếm mà nói hết cho Hàn Chiêu.


Cuộc sống của Kinh thành vẫn sa đọa xa hoa như vậy, tôi biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài, Hàn Chiêu và thừa tướng Tả Văn Huân đang chuẩn bị hành động, như, không quá mấy ngày, thủ lĩnh cấm vệ quân Tống Cương Liệt bị ám sát ở trong nhà, chết không manh mối.

Có một ngày, tôi đột nhiên hỏi Hàn Chiêu một câu: "Điện hạ, Hoàng thượng có phải là một minh quân không?"

Hàn Chiêu bị câu hỏi của tôi làm sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu nói: "Phụ hoàng ít nhiều vẫn là một quân chủ oai hùng, không có Phụ hoàng thì sẽ không có nước Hung nô cường thịnh như hiện nay."

"Như vậy đối với việc tranh giành quyền lực của điện hạ và Hàn Kinh, Hoàng Thượng biết rất rõ?"

Hàn Chiêu trầm ngâm một chút, nói: "Đúng vậy, chỉ là Phụ hoàng mắt nhắm mắt mở mà thôi."

"Đương kim hoàng thượng còn rất khỏe mạnh phải không?"

Hàn Chiêu không hiểu vì sao tôi lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.

"Nếu tôi tính không sai, năm nay Hoàng thượng mới hơn năm mươi ba tuổi đúng không? Mà Hàn Kinh đã hơn ma mươi mốt tuổi, Hoàng thượng đang lúc thời kỳ phong độ nhất, ông ta sợ nhất là gì? Mà Hàn Kinh sợ nhất là gì?"

Hàn Chiêu nhìn tôi, ánh mắt lóe sáng.

"Tôi từng nghe nói, không gì hơn thế sự cân bằng, hiện tại Hoàng thượng và điện hạ Hàn Kinh đang duy trì thế cân bằng, nếu đã không có thế tử, thì chỉ còn lại một mình thái tử phát triển thế cục này..."

Tôi ngừng lại, không nói tiếp nữa, Hàn Chiêu rất thông minh, từng là một quận vương sống và lớn lên ở trong cung, đối với sự việc có thủ đoạn mưu quyền này, đương nhiên là hiểu rõ hơn tôi rất nhiều.

Chẳng qua là do tôi xem ti vi quá nhiều, biết cái này gọi là quân chủ thánh minh và thái tử đều không có kết cục tốt đẹp gì, Hán Vũ Đế với thái tử Lưu Cứ, Đường Thái Tông với thái tử Thừa Kiến, ngay cả mấy thái tử con của Võ Tắc Thiên, cũng không có kết cục tốt đẹp gì, vì sao? Lý do chẳng ngoài việc tranh giành quyền lực, mà cái đó chính là ngai vàng của đế vương, không có phụ tử tình thâm gì, muốn đem toàn bộ quyền lực nằm trong tay vua, làm cách nào đó để cản được thái tử để mơ về một ngai vàng!

Đương kinh hoàng thượng đang làm cho thế cục cân bằng, mà Hàn Chiêu và Hàn Kinh chính là cự cân bằng đó, nếu Hàn Chiêu lấy lui để tiến, chỉ còn lại một ông già với thái tử, sẽ thấy quyền lực càng lúc càng dễ rơi vào tay Hàn Kinh, lão hoàng đế sẽ để yên sao? Còn Hàn Kinh có cam tâm chỉ làm thải tử vài chục năm nữa không?

Hàn Chiêu nghe xong những lời tôi nói, vẫn không mở miệng, chỉ yên lặng xem xét tôi, ánh mắt bí hiểm.

Đường Huyên muốn tìm đến nơi có thế ngoại cao nhân để tìm hiểu, tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng lại không hề có chút hứng thú nào nữa, bởi tôi bây giờ, chỉ là một cái xác không hồn, ngoài hận thù ra, không còn tình cảm gì nữa.

Tôi vẫn ở lại Tề vương phủ làm người hầu, vẫn là chân chạy cho Hàn Chiêu, tuy rằng Hàn Chiêu chưa hề nói gì, nhưng có thể nhận ra anh ta cố gắng tránh cho tôi phải đi lại phủ thái tử.

Từ ngày nói chuyện đó với Hàn Chiêu, Hàn Chiêu bắt đầu hỉ nộ bất thường, đôi khi rất vui vẻ cao hứng, nhưng đột nhiên lại thay đổi đột ngột, nặng nề ngồi một chỗ, lạnh lùng nhìn tôi, không nói câu gì.

Buổi tối về phòng mình ăn cơm chiều, Ngôn Nhân lại đến kêu tôi đến thư phòng hầu hạ.

Đẩy cửa thư phòng bước vào, bên trong không đốt đèn, thì ra Hàn Chiêu không có ở đây. Mắt tôi vẫn chưa quen với bóng tối, tôi sờ soạng đến trước bàn làm việc, đốt nến lên, ánh sáng dần dần tỏ, đồ vật trước mắt hiện lên rõ ràng hơn, tôi chậm rãi thu dọn bút mực trên bàn lại, cuộn những bức tranh lại, đúng lúc làm rơi ra một bức tranh trên mặt đất, lăn xuống mở ra, tôi vội vàng nhặt lấy, tay vừa mới chạm vào bức tranh, cả người cứng đờ.

Trong bức tranh vẽ một người, mặc trang phục màu xanh bình thường của hạ nhân, hé ra một khuôn mặt như là một cô gái, đang ôm mấy cành hoa mai, dựa lưng vào cột, ánh mắt người trong tranh khép hờ, có chút mơ màng, khóe miệng lại nhẹ nhàng hướng về phía trước, cười như không cười...

» Next trang 11
SanTruyen.Xtgem.Com là wapsite đọc truyện online cực hay,tổng hợp tất cả những câu truyện hay trên mạng hiện nay,các bạn có thể đọc truyện dễ dàng ngay trên điện thoại của mình. SanTruyen.Xtgem.Com không chịu bất cứ trách nhiệm nào về vấn đề bản quyền tác giả,nếu có gì thắc mắc về bản quyền vui lòng liên hệ cho tôi biết sớm..!!