XtGem Forum catalog
SanTruyen.Xtgem.Com
HOMETruyện TeenTiểu ThuyếtNgôn Tình
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại SanTruyen.Xtgem.Com hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé..!!!
Ma Vương Hoàng Hậu - Chương 21
Không lâu sau, Lang y bước vào.

"Nàng hình như bị chứng mất trí nhớ". Giọng điệu của Lang Vương tựa hồ rất vui.

Sau khi Lang y kiểm tra xong, cung kính bẩm báo: "Vương, nàng đã qua cơn nguy kịch, đầu của nàng chắc là va phải vách núi, nên mới bị mất trí nhớ. Nhưng hiện tại thần có thể chắc chắn rằng nàng đang mang ma thai." Bảy ngày trước, lúc nàng hấp hối, thai nhi trong bụng cũng bất ổn theo, khiến cho hắn nhất thời không thể xác định được nàng có mang ma thai không. Bây giờ tình trạng thai nhi đã ổn định, hắn mới có thể bắt được mạch thai nhi, phát hiện ra vùng bụng của nàng có luồng ma khí lưu động.

Đáy mắt Lang Vương ẩn hiện một tia thất vọng, hắn vốn định lợi dụng việc nàng mất trí nhớ, mà chiếm hữu nàng. Nếu nàng đã mang ma thai, thì chắc nàng chính là Ma Hậu, hắn có gan trời cũng chẳng dám chiếm hữu nàng.

Hắn cho Lang y lui ra ngoài, Lang Vương nhìn cặp mắt to đẹp bất lực, nếu nàng không phải Ma Hậu, thì tốt biết bao, hắn sẽ khiến cho cặp mắt to kia, chỉ biết đến sự tồn tại của hắn mà thôi. Về phần thai nhi trong bụng nàng, hắn cũng vui vẻ đón nhận. Hiện tại biết nàng chính là Ma Hậu, trong lòng có cảm giác mất mác khó tả.

Năm Lang Vương hai mươi lăm tuổi, văn võ song toàn, tuy không được cho là anh tuấn, nhưng thân phận cao quý, khiến cho mấy thiếu nữ trong Lang tộc phải si tình. Hắn không có Lang Hậu, nhưng có vài vị phi tử. Đối với hắn, chúng phi tử không mấy thú vị bằng nữ nhân đang ở trước mặt hắn đây.

Lang Vương trấn an nữ nhân bé bỏng bị mất trí nhớ này xong, cho đến khi nàng chiềm vào giấc ngủ. Hắn mới rời đi.

Suy đi nghĩ lại nhiều lần, Lang Vương quyết định để Ma Hậu tĩnh dưỡng ở chỗ hắn, đợi đến khi thân thể khỏe lại, mới báo cho Ma Vương đến đón người. Một là vì thân thể nàng không thể chịu được chặng đường xa xôi, hai là muốn nàng ở bên cạnh hắn thêm một thời gian nữa.

Một tháng sau.

Việc Lang Vương cứu một nữ nhân loài người đang mang thai, còn an bài cho nàng ở lại Lan Thanh cung tráng lệ, khiến cho chúng phi tử tò mò, ghen tị không thôi. Trong khi các nàng lại là phi tử của Lang Vương, mà còn chưa được vào Lan Thanh cung, cư nhiên một nữ nhân loài người không rõ lai lịch lại được ở đó. Các nàng không hẹn mà gặp cùng nhau đến Lan Thanh cung.

Các nàng không có lòng dạ nào mà thưởng cảnh ở Lan Thanh cung, cứ thẳng tiến tìm nữ nhân loài người đang ngồi dưới căn chòi kia. Vương của các nàng chăm sóc nữ nhân này cũng thật chu đáo, cư nhiên đem loại áo lông hồ ly quý giá mà cho nàng mặc. Trong cung Lang Vương, loại áo lông hồ ly này bình thường chỉ có duy nhất một chiếc, hay Hồ Ly Hoàng cung tiến cống cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thưởng cho Vương. Còn cung nữ hầu hạ các nàng chỉ có bốn, nữ nhân này cư nhiên có tám, gấp đôi các nàng. Xem ra Lang Vương không chỉ đơn thuần là chăm sóc nàng thôi đâu.

Nhìn cái bụng tròn tròn của nàng, chúng Lang phi thoáng an tâm, vậy chứng tỏ rằng nàng đã là thê tử của người khác, Vương không thể sở hữu nàng. Nàng có ngũ quan thanh tú, đáng yêu động lòng người, nam nhân nào gặp nàng cũng đều phải động lòng.

"Nô tỳ thỉnh an các vị Vương phi." Các cung nữ nhìn thấy các nàng, vội vàng thi lễ. Giải thích với nàng: "Tử phu nhân, đây là các vị phi tử của Lang Vương." Lúc Vương gặp nàng thì thấy nàng vận y phục màu tím, lại nhằm lúc nàng bị mất trí nhớ, nên gọi nàng là: Tử Linh.

Tử Linh bừng tỉnh, đứng dậy, thản nhiên nói: "Tử Linh bái kiến các vị phi tử." Gần đây nàng cứ có cảm giác có một nam nhân không ngừng gọi tên nàng: "Tử nhi!" Thanh âm tê tâm liệt phế đó, không hiểu sao lại khiến nàng đau lòng. Nàng không biết mình có phải người tên "Tử nhi" kia hay không. Nàng không muốn đứng dậy, cũng chẳng muốn biết đứa nhỏ trong bụng là con ai. Nàng vì sao lại rời từ trên vách núi xuống? Còn bị ai tát nữa? Lang Vương đối xử với nàng rất tốt, còn đặt tên nàng là Tử Linh.

Chúng Lang phi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn đôi mắt ôn hòa bất lực của nàng, ngẫm lại việc mất trí nhớ cũng là chuyện thống khổ vô cùng. Chúng Lang phi thật cũng chẳng muốn làm khó nàng, Vương coi trọng nàng tất có đạo lý của Vương, thân thể của nàng xem chừng còn cao quý hơn chúng Lang phi các nàng.

"Nghe nói ngươi bị mất trí nhớ." Lang phi lớn tuổi nhất lên tiếng, còn thản nhiên mở áo lông hồ ly của nàng ra, mùa đông ở dị vực rất lạnh, tuyết rơi thường xuyên, ngẫm lại nếu không có cái áo lông hồ ly này, nàng sẽ chết cóng mất.

Tử Linh cắn cắn môi dưới, gật gật đầu. Đã hơn một tháng qua, vết thương của nàng đã khỏi hẳn, nhưng trí nhớ vẫn chưa hồi phục.

Nhìn nhìn bụng của nàng, vị Lang phi kia hỏi tiếp: "Mấy tháng?" Bụng của nàng lớn hơn so với bình thường, chắc là sắp sinh.

Tử Linh xoa xoa bụng, nở nụ cười vui sướng của người làm mẹ: "Năm tháng." Lúc Lang Vương cứu nàng thì cảm thấy cái thai động, khi đó thân thể nàng cực kỳ suy yếu, thai cũng yếu theo, trải qua một tháng tĩnh dưỡng, thân thể của nàng bình phục, thai lớn dần. Lang y khẳng định với nàng rằng nàng sẽ sinh đôi.

Đáy mắt mọi người lộ rõ vẻ kinh ngạc, các nàng nghĩ nàng mang thai ít nhất cũng phải bảy tháng rồi.

"Từ từ đã, đừng nóng lòng, một ngày nào đó khi khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ được đoàn tụ với phu quân của mình. Phụ nữ có thai tâm tình phải thoải mái, phải như vậy thì thai nhi mới tốt khỏe." Vị Lang phi đã từng sinh con cho Lang Vương khuyên bảo Tử Linh. Nỗi ghen tị sớm đã tan biến, con người này vừa ôn hòa vừa cá tính, hơn nữa lại gặp bất hạnh, khiến cho các nàng không tài nào ghét cho được: "Lúc nhàm chán, có thể tìm đến Thập Nhị cung của chúng ta để tán dóc." Thật đúng là một nữ nhân đáng thương, các nàng không nên ghen tị với sự chiếu cố của Lang Vương đối nàng mới phải.

"Đúng đó, đúng đó." Các nữ nhân khác cũng phụ họa theo.

Cho dù Vương có đối với nàng như thế nào đi nữa, chung quy nàng cũng vẫn là thê tử của người khác, không có uy hiếp đến địa vị của các nàng, không nên lo lắng, phân bì tình cảm của Vương. Một khi đã vậy thì tại sao lại không kết giao bằng hữu? Nói không chừng thân phận nàng vô cùng cao quý, các nàng cũng có thể hưởng được chút lợi nữa.

"Cảm ơn các ngươi." Tử Linh nở nụ cười với các nàng.

"Vương, thân thể của Ma Hậu cơ hồ đã hoàn toàn bình phục, chắc là nên sai người đến báo cho Ma Vương đến đón." Lang y nhịn không được mà khuyên bảo Vương. Hắn đã lớn tuổi rồi, không thể nào không phát nhận ra tâm tình của Vương đối với Ma Hậu. Ma Vương là một nhân vật lợi hại không nên đắc tội, y không hy vọng Vương sẽ phạm đến Ma Vương, như vậy sẽ gây bất lợi đối với Lang tộc. Hơn nữa Ma Hậu mà bị cho là không tương xứng cùng cấp bậc với Hoàng Hậu tỷ muội trong Vương thất, sẽ động đến lòng kiêu ngạo của Ma Vương, Ma Vương không chỉ xử Vương, ngay cả Hoàng Hậu cũng bị đem ra truy cứu.

Lang Vương trầm mặc có đến nửa ngày, nói: "Có thể chờ nàng hồi phục trí nhớ rồi mới thông báo cho Ma Vương có được không?" Hắn muốn ở cạnh nàng thêm vài ngày nữa.

"Vương." Lang y giở giọng đanh thép: "Nếu để Ma Hậu khôi phục trí nhớ, tốt nhất là để nàng về với nơi ở trước đây, với những người thân quen, như vậy mới có thể khôi phục được. Vương, thiên hạ thiếu gì cây cỏ, buông tay đi, Ma Hậu không thuộc về Vương." Ma Hậu không được xem là tuyệt sắc, nhưng cá tính hiền hòa, dáng người nhỏ xinh, thanh âm thánh thót dễ nghe, tròng mắt to, chính xác là loại ánh mắt hấp dẫn nam nhân, dễ dàng có thể khơi mào ý muốn bảo vệ của nam nhân.

Lang Vương bất đắc dĩ ca thán: "Được rồi, bổn Vương lập tức sai người đến Ma giới, thông báo cho Ma Vương đến đón người." Ai! Sao nữ nhân nào tốt cũng đều bị người ta xí chỗ vậy.

"Vương ta anh minh. Thần cáo lui." Lang y rốt cục cũng hài lòng lui ra ngoài.

Lang Vương không còn tâm tình nào để giải quyết công việc nữa, hắn rời khỏi bàn án, ra ngoài thư phòng, không kìm lòng được mà hướng thẳng đến Lan Thanh cung, không hề mang theo kẻ hầu người hạ nào.

Bông tuyết bay bay trong không gian, gió lạnh gào thét, mặt đất phủ một màu trắng xóa.

Giai nhân trong Lan Thanh cung đứng lặng nơi hành lang, nhìn ra đằng xa, cứ lặng im, điềm tĩnh như vậy, khiến Lang Vương không khỏi thầm than, hắn về sau sẽ không thể nào gặp lại nàng nữa. Nói thật, hắn có hơi ghen tị với Ma Vương, một nam nhân bụng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình như vậy, cư nhiên lại có một người thê tử ôn nhu thiện lương như thế. Tuy hắn không có ma pháp, nhưng về mặt khác thì cũng chẳng hề thua kém Ma Vương, lại không hề có ai đả động được tâm tư thầm kín của hắn, chỉ có thể sủng ái những nữ nhân hay hục hặc với nhau.

"Tử Linh". Hắn mở miệng gọi nàng, kỳ thật hắn cũng đã điều tra lai lịch của Ma Hậu, nàng tên thật là Hứa Tử. Nhưng hắn vẫn thích gọi cái tên mà hắn đặt cho nàng. Hắn cũng biết rằng là bởi vì Yêu Tinh Nữ Vương không chiếm được tình yêu của Ma Vương, mà đâm ra hận nàng, mới đánh nàng sau đó lôi nàng ra vách núi sâu thẳm, đẩy nàng rơi xuống vực trước mặt Ma Vương.

"Tử Linh bái kiến Lang Vương." Tử Linh khom người hành lễ.

"Vương hậu không cần đa lễ." Lang Vương chua xót gọi cái danh mà hắn không hề muốn nhắc đến.

"Vương hậu?" Tử Linh nhíu mày, nàng là Vương Hậu của quốc gia nào thế? Lang Vương đã sớm biết rõ thân phận của nàng sao? Vậy vì cái gì không nói cho nàng biết? Không đưa nàng về? Chẳng lẽ nàng là phế hậu nơi lãnh cung ư?

"Tử Linh chỉ là cái tên Vương tặng ngươi, ngươi tên thật là Hứa Tử, Vương Hậu ma giới. Phu quân của ngươi là Ma Vương." Lang Vương đem toàn bộ chuyện y nghe được kể cho nàng: "Ngay ngày mai bổn Vương sẽ sai người đến báo cho Ma Vương hay để đến đón ngươi về. Nhưng mà ngươi phải ở đây chờ thêm một thời gian, bổn Vương ngoại trừ khả năng biến thành sói, thì không còn ma thuật nào khác, không thể bay lên bay xuống giống phu quân của ngươi được."

Hứa Tử? Nguyên lai nàng tên là Hứa Tử. Vậy người nam nhân luôn gọi tên "Tử nhi" mà hằng đêm nàng mơ thấy, cũng là gọi nàng sao? Từ tiếng gọi thâm tình liền trở nên tê tâm liệt phế, không hiểu sao lại khiến nàng đau lòng.

"Lang y nói, chỉ cần người quay trở về với cuộc sống trước kia, mới có thể khôi phục trí nhớ". Lang Vương thu hồi loại tình cảm không có hồi kết này, nàng vĩnh viễn không thuộc về hắn.

Hứa Tử không nói gì, lòng nàng sao lại đau, lại trông mong, lại lo lắng đến khó tả, nàng không biết phu quân đối với nàng thế nào. Tốt hay không tốt? Có giống như Lang Vương có nhiều phi tử đến thế không? Sau khi nàng mất trí nhớ, hoàn toàn không có ấn tượng gì về phu quân cả, phu nhân có kiên nhẫn giúp nàng khôi phục trí nhớ?

" Lang Vương, khi nào thì đi."

" Ta cũng không biết."

Đầu óc nàng hiện tại chỉ nghĩ đến vị phu quân không mấy ấn tượng kia.

Không biết phu quân của nàng là người như thế nào? Ma Vương? Chắc là một nam nhân có đôi mắt dữ tợn, vậy sao mình lại gả cho hắn nhỉ? Là tự nguyện hay là bị ép buộc? Nàng sao lại rơi từ vách núi xuống?

Tối nay chỉ sợ không thể ngủ yên. Ma Vương Hoàng Hậu - Chương Cuối
MA GIỚI HOÀNG CUNG

Lang Vương trèo đèo lội suối mất nửa tháng sau mới tới được Ma giới hoàng cung. Nhưng khi hắn cầu kiến Ma vương liền bị cự tuyệt. Ma vương tinh thần sa sút, căn bản không có lòng dạ nào gặp khách, hơn nữa hắn cùng với Lang Vương không có giao tình, thêm vào việc hắn lại đang đắm chìm trong nỗi đau mất kiều thê và ái nhi, cho nên thật sự không có tâm tình tiếp kiến một người không có giao tình, cho dù đối phương cũng là vua của một nước.

Lang Vương luôn mãi thỉnh cầu, nhưng chỉ có quan ngoại giao Hàn Dạ tiếp kiến hắn.

Lang Vương không khỏi tức giận nhìn Hàn Dạ nói: "Quý quốc điện hạ thật đúng là khó có thể gặp!" Sớm biết như vậy, hắn sẽ không đến đây, để mặc cho cái nam nhân đáng giận kia vĩnh viễn không thấy được nữ nhân mà hắn yêu thương.

Hàn Dạ bất đắc dĩ nhìn Lang Vương giải thích, "Lang Vương thỉnh thứ lỗi, do cái chết của Hoàng hậu cho nên Vương vẫn rất thương tâm, tinh thần sa sút. Thỉnh Lang Vương hiểu và bỏ qua." Đừng nói vương thương tâm, cả Ma giới đều vì chuyện hoàng hậu lâm nạn mà thương tâm.

"Quý quốc hoàng hậu chưa chết đâu." Lang Vương thản nhiên nói. Nghĩ thầm, Ma vương thật sự là đối với Ma hậu nhất vãng tình thâm?

Nghe vậy, Hàn Dạ trợn mắt nhìn Lang Vương, vẻ mặt vô cùng kích động: "Lang Vương có tin tức của hoàng hậu?" Bọn hắn tìm kiếm rất lâu vẫn không thấy thi thể của hoàng hậu, thật sự cũng hoài nghi hoàng hậu chưa chết, nhưng mà tìm mãi vẫn không thấy hoàng hậu. Chẳng lẽ hoàng hậu lại có nhân duyên trùng hợp, được Lang Vương cứu trở về lang tộc? Chỉ cần rời khỏi Ma giới, ma pháp của Ma vương liền mất hiệu lực, khó trách bọn hắn tìm khắp cũng không thấy hoàng hậu.

Lang Vương gật gật đầu, "Bổn vương hôm nay đến đây, chính là muốn báo cho Ma vương biết rằng hoàng hậu quí quốc đang được nghênh tiếp tại hậu cung của bổn vương, chỉ là Vương các ngươi cảm thấy bổn vương thân phận không cao, mãi không chịu tiếp kiến." Lang Vương tự giễu, khẽ cười. Ở trong không gian dị vực này, hắn cũng chỉ là thủ hạ của Động vật hoàng chính là một cái vương bình thường. Còn nếu so với Ma vương mà nói, thân phận hắn đích xác là không cao.

"Không phải như thế. Vương ta thật là bởi vì hoàng hậu mà không có lòng dạ nào gặp khách." Hàn Dạ vội vàng thay Ma vương giải thích, cũng sốt ruột hỏi: "Hoàng hậu thật sự không có việc gì sao?"

Lang Vương liền đem sự tình đại khái nói cho Hàn Dạ nghe. Sau đó nói: "Nếu Ma vương không muốn gặp bổn vương, vậy phiền đại nhân chuyển cáo. Bổn vương đến Ma giới cũng đã nửa tháng thời gian, có lẽ là đã để hoàng hậu quý quốc chờ đợi khá lâu. Nàng trong bụng mang thai nhi đã hơn năm tháng, thực khỏe mạnh, và đúng là mang thai song sinh." Lang y không giống ma y, hắn chỉ cần một lần bắt mạch là biết Ma hậu đang mang chính là thai song sinh.

"Hoàng hậu đại nạn không chết, trong bụng hoàng tử cũng bình yên vô sự? Trời ạ! Thật sự là kỳ tích! Ta ngay lập tức đi bẩm báo vương. Lang Vương chờ một lát, tin rằng Vương sẽ lập tức tới gặp ngài." Thật tốt quá, bọn hắn ngày đêm lo lắng rốt cục cũng đã có thể an tâm.

Lang Vương kinh ngạc nhìn Hàn Dạ thật sự cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trong nháy mắt đã biến mất ở Ngự thiên cung. Thân là thần tử đều có thể như thế cao hứng, vậy thân là Ma vương, chẳng phải là sẽ rất phấn khởi sao?

Lang Vương mới vừa suy nghĩ xong, liền thấy Ma vương trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Làm cho hắn giật mình đến líu lưỡi.

"Tử nhi thật sự được ngươi cứu?" Ma vương khuôn mặt anh tuấn dường như đã là quá khứ, từ lúc Hứa Tử xảy ra chuyện, hắn luôn tự trách mình, cho đến bây giờ thật sự đã rất tiều tụy, nhưng vẫn khó dấu được vẻ mặt kích động. Hắn thậm chí xúc động đến mức nắm chặt áo Lang Vương.

Lang Vương buồn cười đẩy tay hắn ra, cười nói: "Bổn vương cũng không dám lừa gạt Ma vương điện hạ."

Ma vương ngượng ngùng nói : "Thực xin lỗi, là bổn vương thất lễ. Tử nhi hiện đang ở trong cung quý quốc, vậy làm phiền Lang Vương dẫn đường, bổn vương lập tức đến đó đem Tử nhi trở về." Hắn nhớ nàng đến sắp điên mất rồi. Hiện giờ hắn hận không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt của nàng, đem nàng ôm chặt lấy, hung hăng hôn lên môi của nàng.

Lang Vương nhìn ma vương liếc mắt một cái, cẩn thận nói: "Có điều Ma vương điện hạ phải chuẩn bị tâm lý. Ma hậu rớt xuống vách núi, tuy rằng đại nạn không chết, nhưng đã mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ?" Ma vương ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Mất trí nhớ là ý gì?"

Lang Vương đưa mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, "Chính là không nhớ rõ chuyện trước kia."

Ma vương khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, đau lòng hỏi: "Ý của ngươi là, Tử nhi không nhớ bổn vương?"

Lang Vương gật gật đầu. "Lang y của bổn sau khi bắt mạch cho nàng, cảm nhận được ma khí trong bụng nàng, do đó mới xác định nàng đang mang chính là ma thai, vì thế mới dám khẳng định nàng chính là hoàng hậu của Ma giới."

Vương nhi như thế nào Ma vương không có tâm tình để nghe, tim của hắn bây giờ chỉ có duy nhất hình ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của nàng. Hắn cảm thấy một trận đau kịch liệt, hỏi: "Có cơ hội khôi phục trí nhớ không?" Cho dù không thể khôi phục, hắn cũng sẽ đem chuyện lúc trước của hai người nói cho nàng nghe, nhất định bắt nàng nhớ về hắn. Hắn không cho phép nàng quên hắn.

"Cần có thời gian."

Ma vương gật gật đầu, trong lòng âm thầm thề, hắn nhất định làm cho nàng nhớ tới hắn .

"Làm phiền Lang Vương phía trước dẫn đường." Ma vương cúi mình làm tư thế thỉnh Lang Vương đi trước.

Chỉ biết hắn đang rất cấp bách vạn phần . Tử linh có phu quân yêu nàng như vậy, hắn thật chân thành chúc phúc nàng.

Ma vương thi triển ma pháp, mang theo Lang Vương rất nhanh đi đến hoàng cung lang tộc. Lang Vương không khỏi líu lưỡi, hắn mất nửa tháng mới có thể đi đến Ma giới, vậy mà Ma vương chỉ mất có nửa ngày đã đên nơi, xem ra có pháp thuật thật là làm nên chuyện.

Khi thấy Ma vương đến mới khiến cho mọi người hiểu được, ở tại Lan Thanh cung, Tử phu nhân nguyên lai chính là Hoàng hậu Ma giới.

Khi Ma vương nhìn thấy người dẫn Hứa Tử đang mang thai đi đến, hắn trong mắt lóe lệ quang. Mỗi lần hắn nghĩ đến lúc đó, lúc hắn thật sự mất đi nàng, tim của hắn cũng đã chết, vô cùng thống khổ, cuốn theo ý thức của hắn, hắn chỉ có thể mỗi ngày đến nơi đó kêu gọi tên nàng. Được biết nàng chưa chết, tim của hắn vừa cao hứng lại vừa sợ hãi, sợ hãi tin tức là giả, như vậy hắn sẽ không thể chấp nhận nổi sự thất vọng lần nữa. Bước một bước đến gần nàng, hắn sững sờ nàng ngây ngốc, thâm tình gọi: "Tử nhi!"

Là nam nhân này, là tiếng nói của nam nhân này luôn xuất hiện trong giấc mơ của nàng, vừa thâm tình vừa thống khổ. Hứa Tử tuy rằng đối với nam nhân này không có ấn tượng, nhưng mà nàng tin tưởng hắn nhất định là người luôn kêu gọi "Tử nhi". Lệ nàng tràn mi chảy ra, rõ ràng đối với hắn không có ấn tượng, nhưng lại bởi vì sự xuất hiện của hắn khiến cho nàng bất giác kích động.

Lệ bất tri bất giác chảy xuống.

"Tử nhi." Ma vương bước nhanh tiến lên,đem khuôn mặt đẫm lệ của nàng ôm chặt vào trong lòng. "Bổn vương rốt cục cũng tìm được ngươi, ngươi có biết là khi ngươi bị rơi xuống vách núi đen thì bổn vương trong lòng đau đến mức nào không? Bổn vương không kịp cứu ngươi, là bổn vương vô dụng, đã để cho ngươi chịu khổ." Bàn tay to lớn gắt gao ôm lấy thân hình nàng mà khóc, mà tự trách bản thân.

Bỗng nhiên bị nam nhân to lớn lạnh lẽo không có nhiệt độ cơ thể này ôm lấy, lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm, cũng làm cho nàng có cảm giác quen thuộc. Giống như nàng mỗi ngày đều tựa vào lồng ngực này, được hắn ôm ấp.

Nàng thật là Tử nhi của hắn!

Hứa tử nâng đôi mắt đẫm lệ lên, áy náy nói: "Ta mất trí nhớ. Ta không nhớ về ngươi."

Bàn tay to ấm áp của Ma vương lau đi lệ của nàng, trong mắt hiện lên nét đau đớn kịch liệt, nhưng hắn vẫn ôn nhu mà làm yên lòng Hứa Tử, "Đừng sợ, bổn vương nhất định sẽ làm cho ngươi một lần nữa nhớ lại. Cho dù không nhớ ra cũng không sao, bổn vương có thể một lần nữa tạo cho ngươi một hồi ức khác tốt đẹp hơn." Chỉ cần nàng còn sống, hắn còn có hy vọng.

Hứa Tử đôi mắt chứa lệ nhìn nam nhân cao lớn anh tuấn này, không hiểu sao vì bộ dạng hắn tiền tụy mà đau lòng. Cho dù đối với hắn không có trí nhớ, nhưng mà tâm lại vì được nhìn thấy hắn mà rung động, nàng tin tưởng, nàng nhất định là rất yêu hắn.

"Bổn vương lập tức mang ngươi trở về, để cho ma y giúp ngươi khám và chữa bệnh." Ma vương lôi kéo nàng đi về hướng Lang Vương, "Cám ơn đại ân đại đức của ngươi, về sau nếu cần sự giúp đỡ, bổn vương nhất định vì ngươi lên núi đao xuống biển lửa."

Lang Vương cười nói: "Ma vương nói quá lời." Hắn đem tầm mắt chuyển hướng nhìn Hứa Tử, trong mắt hiện lên một tia không cam tâm, sau đó nhìn Ma vương nói: "Hãy đối xử thật tốt với nàng, cũng hãy bảo hộ nàng thật tốt, nếu còn có lần sau sợ sẽ không có may mắn được bổn vương cứu lần nữa."

Ma vương thâm tình, nghiêng đầu nhìn hắn im lặng, tay vẫn giữ chặt Hứa Tử, cam đoan nói: "Bổn vương sẽ không để cho chuyện như vậy tái diễn một lần nữa!" Hắn cũng thừa nhận không muốn một lần nữa lại mất đi nàng. Sau này cho dù là có mất đi tính mạng của hắn, hắn cũng muốn bảo hộ nàng.

"Được, vậy không tiễn." Lang Vương hướng Ma vương ôm một cái quyền, xem như cáo biệt.

Ma vương cũng hướng hắn ôm một cái quyền, sau đó xoay người đem Hứa Tử bế lên, thi triển ma pháp rời khỏi hoàng cung lang tộc.

Sau này vô luận có phát sinh chuyện gì, hắn nhất định sẽ ở cạnh nàng, cho dù nàng cả đời không khôi phục trí nhớ, chỉ cần nàng còn sống, hắn sẽ không bao giờ buông tha cho nàng. Thê tử của hắn rốt cục đã trở về, Trời cao đối với hắn vẫn là không tệ .

Bốn tháng sau.

Ma giới hoàng cung.

Thiên cung.

Ma vương ở bên ngoài không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt rất khẩn trương lại hưng phấn. Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu đau đớn của Hứa Tử, tiếng kêu đó cũng làm tâm Ma vương đau đớn theo. Ma vương mấy lần muốn phá cửa xông vào nhưng đều bị Phong Tử Do kéo lại.

"Vương, bình tỉnh một chút, hoàng hậu không có việc gì. Nữ nhân sinh hài tử đều là như vậy." Phong Tử Do một bên giữ chặt lại Ma vương đang muốn phá cửa mà vào, một bên an ủi nói.

"Tử nhi kêu lớn tiếng như vậy, đều là do bổn vương có lỗi, bổn vương không nên để cho nàng mang thai!" Ma vương bị tiếng kêu của Hứa Tử làm cho đau đớn tâm can, nếu biết nữ nhân sinh hài tử thống khổ như vậy, vậy thì hắn tình nguyện không cần hài tử, cũng không muốn nàng chịu khổ như vậy.

Bốn tháng đã qua, Hứa Tử cũng không có khôi phục trí nhớ, chỉ là nàng cũng không bài xích hắn. Tuy rằng nàng không nhớ, Ma vương cũng đã làm hết sức, nhưng mà hiện tại đối với hắn nàng đã có kí ức mới, hắn cũng không có mong muốn nào khác nữa .

"Không được, bổn vương muốn vào xem một chút." Ma vương hoảng hốt lại muốn đẩy cửa vào.

"Vương." Phong Tử Do nắm chặt cái nam nhân sắp phát điên này giữ lại. Như thế nào đến giờ cũng không có người đến hỗ trợ, hắn sắp ngăn không được Vương ."Nữ nhân sinh hài tử, nam nhân không nên đi vào." Kỳ thật Phong Tử Do cũng hiểu được sự khẩn trương của Vương, Lục Ngọc của hắn cũng mang thai, hắn nghĩ đến lúc Lục Ngọc sinh nở, hắn chắc cũng sẽ khẩn trương giống Vương.

Hai nam nhân do dự hết sức, trong phòng rốt cục truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Ma vương mừng rỡ như điên, nắm chặt hai vai Phong Tử Do loạng choạng, kích động kêu: "Sinh rồi! Tử Do, ngươi có nghe không? Tử nhi sinh rồi!" Sau đó buông Phong Tử Do ra, xoay người muốn đi vào phòng, cửa phòng lúc này mở ra. Lam Y thần tình tươi cười đi ra, cũng thuận tay đóng cửa lại, nàng hướng Ma vương chúc mừng nói: "Hoàng hậu sinh hạ được một hoàng tử, nhưng vẫn còn có một thai nhi nữa chưa sinh, Vương tạm thời vẫn không thể đi vào." Không nghĩ tới việc hoàng hậu đích thực là mang thai song sinh, Hoàng gia Ma giới từ trước tới nay đây là lần đầu có một đôi thai song sinh.

Ma vương cười ngoác miệng, không biết nói cái gì cho phải, chỉ là không ngừng gật đầu. Hắn có con, là hắn cùng Tử nhi có con!

Lại một lát sau, Lam Nguyệt cũng đi ra, nàng lại cười vui vẻ. Vừa thấy Ma vương, lập tức cung kính nói: "Chúc mừng Vương, hoàng hậu lại sinh một vị tiểu công chúa."

Long phượng thai! Tâm nguyện của Tử nhi đã hoàn thành.

Lúc này đã không còn có ai có thể ngăn được sự nóng vội của Ma vương .

Đẩy cửa ra chạy vọt vào trong, Ma vương chẳng cần quan tâm đến ánh mắt của những nữ nhân khác, trong mắt chỉ có hình ảnh tóc tai hỗn độn, đôi môi nghiến chặt của Hứa Tử. Hắn đau lòng, vỗ về đôi môi đỏ mọng bị cắn phá, ngây ngốc nói: "Tử nhi, vất vả cho ngươi. Bổn vương sẽ không bao giờ để cho ngươi sinh lần nữa, không bao giờ để ngươi mang thai lần nữa." Một đôi vừa vặn, có nam lại có nữ.

Hứa Tử nắm lấy bàn tay to của hắn, tay hắn lại đang run lên, nàng biết hắn sợ hãi đến cỡ nào, lo lắng đến cỡ nào. Có phu quân như thế, thật sự nàng không cần gì nữa? Mất đi trí nhớ thì sao? Chỉ cần có hắn bên cạnh, nàng đã thấy đủ, theo ma nữ, thị vệ trong cung nói lại, nàng đã biết được rất nhiều chuyện trước kia của hai người, biết hắn rất yêu nàng, biết nàng chính là bị Yêu tinh nữ vương đẩy xuống vách núi, biết hắn nghĩ nàng đã chết, có bao nhiêu thương tâm, có bao nhiêu tự trách. Nam nhân này đem nàng so với sinh mệnh hắn còn quan trọng hơn.

"Là một đôi long phượng thai." Hứa Tử vui mừng cười, "Ôm tới cho ta xem xem, con của chúng ta."

Ma vương quay đầu ý bảo bà mụ đem hai cái tiểu tử kia đến, hắn đi theo bà mụ, trong tay ngốc nghếch ôm một đứa. Hạ thấp xuống cho Hứa Tử xem, nói: "Đây là nữ nhi, rất giống ngươi."

Đứa bé nho nhỏ, chưa có mở to mắt, đều đều thở, im lặng ngủ. Ngũ quan nhỏ nhắn cùng với Hứa Tử thật rất giống nhau.

Thực may mắn, hai đứa bé đều bình thường, cũng không giống như ma y nói, vừa sinh ra sẽ có một đứa chết đi.

Ma vương đem nữ nhi giao cho bà mụ, sau đó ôm lấy đứa thứ hai mang đến cho Hứa Tử xem. Hai phu thê kinh ngạc phát hiện, đứa bé này cũng có một đôi mắt phượng giống Ma vương, đứa bé mở to hai mắt nhìn hai vợ chồng, ánh mắt lại có thể giống Ma vương, lãnh khốc. Tuy khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa nhìn ra là giống ai nhưng hai vợ chồng đều tự hiểu, tiểu tử này ngày sau, nhất định sẽ trở thành đại Ma vương tiếp theo.

"Về sau ai sẽ tới để khắc chế sự lạnh lùng của ngươi đây?" Hứa Tử nhịn không được thở dài.

Ma vương đem đứa con giao cho bà mụ, giúp Hứa Tử gạt mấy sợi tóc lơ phơ bám trên trán, làm yên lòng nàng nói: "Đừng lo lắng, ông trời đều đã có an bài."

Giống như hắn, chỉ cần gặp được người yêu mến, thì tất cả đều có thể thay đổi

Dù có cứng rắn như kim cương ngàn năm cũng chỉ có thể tan chảy, ôn nhu.

♥ Hết ♥

——————

Lời cuối truyện của tác giả

Bản tiểu thuyết này là tác phẩm đầu tiên của ta, hành văn chưa tốt, chỉ dùng phương thức tự thuật đem toàn bộ tình tiết kể ra.

Cảm hứng của bộ "Ma Vương vương hậu" từ duyên cớ ta nằm mơ thấy một hồi quỷ mộng. Sau khi đi làm về, có thời gian đem chuyện viết ra.

Hi vọng độc giả thích cốt truyện lạ này. Không cần để ý cách hành văn của ta.

Cảm ơn mỗi độc giả xem qua tiểu thuyết này.

Phần tiếp của "Ma vương hoàng hậu" là Tiếu bì kiều ảnh", kể tiếp cốt truyện lạ kia, tình tiết đặc sắc đợi các độc giả tiếp tục quan tâm, cảm ơn.
SanTruyen.Xtgem.Com là wapsite đọc truyện online cực hay,tổng hợp tất cả những câu truyện hay trên mạng hiện nay,các bạn có thể đọc truyện dễ dàng ngay trên điện thoại của mình. SanTruyen.Xtgem.Com không chịu bất cứ trách nhiệm nào về vấn đề bản quyền tác giả,nếu có gì thắc mắc về bản quyền vui lòng liên hệ cho tôi biết sớm..!!